Dịch giả: lamlamyu17
Tuy là dự định tra xét di tàng Hoa Tửu nhưng Phương Nguyên vẫn không cách nào thoát thân được. Hắn trở thành gia lão, danh tiếng đang lúc lên cao, lang triều lại nhiều lần tấn công, rất nhiều chuyện bị phái đi làm cho hắn không có cơ hội nào.
Đến lúc hắn thật sự đến được hang động trong khe đá thì đã là hơn mười ngày sau.
Buổi tối cuối hè.
Mưa nhỏ vừa ngừng, ý thu đến cùng.
Trên không trung, vầng trăng vàng tròn như chiếc mâm treo lơ lửng trên cao.
Bên tai loáng thoáng có tiếng sói tru giao hoà cùng tiếng ve kêu còn sót lại. Phương Nguyên ẩn thân đứng trên sườn núi, quay đầu nhìn xuống.
Vô số ngọn đèn đang toả sáng trong Cổ Nguyệt sơn trại, tường vây đổ nát vừa được tu bổ, không khí hoà bình và yên ổn trước khi đã mất, sơn trại giống một quái thú khổng lồ đã trải qua vô số cuộc đại chiến, đang quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hễn.
"Sau khi sống lại, ngay cả diễn biến của lang triều cũng thay đổi rất nhiều. Trong kí ức của ta, từ ba ngày trước thì Lôi Quan Đầu Lang đã đến, vậy mà đến nay vẫn không thấy tăm hơi."
Phương Nguyên nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt. Buổi tối này là khoảng thời gian hắn khó khăn lắm mới tranh thủ được, phải sử dụng cho thật tốt.
Chỉ sau chốc lát, hắn lại tiến vào hang động trong khe đá.
Mảng bụi bặm cố ý rắc ở cửa động vẫn chưa có vết chân xuất hiện, có thể thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217954/quyen-1-chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.