Dịch giả: lamlamyu17
Dược Nhạc đưa mắt nhìn đoàn người Hùng Kiêu Mạn đi ra khỏi cổng trại, càng lúc càng xa dần.
Nhưng cuộc từ biệt này cực kỳ ngắn ngủi, chỉ sau một khắc chung, đám người Hùng Kiêu Mạn lại lần nữa quay về lầu trúc.
"Gặp chuyện không may, đụng phải lang triều." Hùng Kiêu Mạn cười khổ giải thích.
Các cổ sư trong nghe xong lời này thì đều có vẻ căng thẳng.
Đám người Hùng Kiêu Mạn người đông thế mạnh mà cũng phải lui về sơn trại, có thể thấy được quy mô lang triều này.
"Mọi người mau chuẩn bị một chút đi, đàn điện lang rất nhanh sẽ tấn công sơn trại." Hùng Kiêu Mạn lại nói.
Nàng ta vừa dứt lời, tiếng cảnh báo keng keng keng đã vang vọng khắp sơn trại.
Sơn trại yên tĩnh lại một lát sau đó lập tức sôi trào lên.
"Tiếng cảnh báo này... là có đàn sói quy mô lớn tấn công sơn trại!"
"Nhanh nhanh nhanh, triệu tập tất cả thành viên, sắp có một trận đại chiến!"
"Khốn khiếp! Ta vừa mới trở lại, còn muốn đánh một giấc..."
Các cổ sư, người thì mắng chửi, người thì mím môi lạnh lùng. Trong lúc nhất thời, trên đỉnh lầu trúc, trên đường phố đều xuất hiện bóng dáng các cổ sư đang lao đi về bốn cổng sơn trại và tường vây phía ngoài.
Mặt trong tường vây, cách mỗi một đoạn khoảng cách thì đều dựng lên một cái thang gỗ rộng lớn, thuận tiện cho cổ sư leo lên.
Mà mỗi ngọn tháp canh thì đều cao hơn tường vây, tựa như một dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217941/quyen-1-chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.