Dịch giả: lamlamyu17
"Ta nói với nó, một người còn sống sẽ có ngàn vạn lý do. Vì sao con muốn sống, ta không trả lời được, chỉ có chính con mới có thể trả lời, tự con phải đi tìm thôi." Cổ Nguyệt Bác đáp.
"Vậy đáp án của bản thân ngài là gì?" Phương Chính nghi ngờ mà chớp chớp mắt, hỏi.
Cổ Nguyệt Bác cười ha ha. Trong mắt ông ta, hình ảnh của Phương Chính và Thanh Thư dường như đã trùng vào nhau, Cổ Nguyệt Thanh Thư cũng đã từng hỏi vấn đề như vậy.
Tộc trưởng trầm ngâm một lúc, hồi tưởng lại, sau đó lặp lại đáp án năm đó: "Một tổ chức sẽ luôn có hi sinh, một con người ngay khi chào đời cũng có nghĩa là sẽ có lúc chết. Giữa sống và chết, con người là quá yếu ớt, nhưng có một thứ có thể sưởi ấm lòng người, soi sáng tâm linh của chúng ta, đó chính là tình yêu. Đây chính là đáp án của ta."
Hi sinh vẫn luôn có đó.
Cổ Nguyệt Thanh Thư là nghĩa tử của Cổ Nguyệt Bác, được ông ta nuôi dưỡng rất nhiều năm, lúc này đây hắn đã hi sinh, Cổ Nguyệt Bác là nghĩa phụ, tất nhiên cũng sẽ đau buồn.
Thế nhưng với tư cách tộc trưởng, ông ta đã nhìn thấy quá nhiều sự hi sinh.
Khi đã ngộ ra sinh tử, bi thương và đau khổ cũng trở nên dễ chấp nhận.
Phương Chính lại lần nữa cúi đầu, lặng im không nói, tựa như đang suy nghĩ.
Tộc trưởng cười nhẹ, lấy một lá thư ra từ trong ngăn kéo, đưa cho Phương Chính.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217936/quyen-1-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.