Dịch giả: lamlamyu17
"Ngươi yên tâm, ngươi chỉ có tu vi nhị chuyển, ta cũng không ức hiếp ngươi, ta cũng sẽ áp chế tu vi đến nhị chuyển. Đến đây, đến đây đi, đấu một trận đấu công bằng chân chính!" Bạch Ngưng Băng cười ha hả mà hô lớn.
Đối mặt với dáng vẻ điên cuồng của Bạch Ngưng Băng, sắc mặt Phương Nguyên vẫn bình tĩnh. Hắn chăm chú nhìn Bạch Ngưng Băng, giọng điệu lạnh nhạt: "Nếu muốn giết ta thì tới đi."
Vừa dứt lời, Phương Nguyên bước ra một bước, thân hình như tơ liễu mà rơi xuống từ trên cao.
Tiếng cười ha hả của Bạch Ngưng Băng chợt ngừng bặt, thẹn quá hoá giận: "Ngươi đừng hòng chạy!"
Y lập tức chạy đến, đuổi sát theo Phương Nguyên.
Phương Nguyên không tiếng động mà cười nhạt, chạy thẳng đến trong khe núi.
Hai người một trước một sau xông vào trong chiến trường nơi khe núi, đàn sói bắt đầu xôn xao, triển khai công kích về phía Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng.
Những cổ sư bị dồn vào khe núi đã chết mất một người, bốn người còn lại thấy sự khác thường của đàn sói, gương mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Một người còn hô to: "Các huynh đệ cố chịu đựng, có người đến chi viện chúng ta!"
"Sao lại chỉ có hai người?" Bọn họ chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ của Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng.
"Là hắn!" Cổ Nguyệt Man Thạch cách đó gần nhất, gương mặt lộ vẻ khác lạ.
Gã nhận ra Phương Nguyên, chính người này đánh bại gã ngay trước mắt mọi người, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217926/quyen-1-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.