Dịch giả: lamlamyu17
Mãi cho đến ban đêm, đại hội đấu cổ mới kết thúc.
Trên sườn núi Hội Minh, trận doanh của các cổ sư đến từ ba đại gia tộc đã không còn phân ra rõ ràng như trước đây. Các cổ sư đã phủ đầy tất cả sườn núi, chỉ là mơ hồ có ba nhóm người tương đối đông đúc hơn.
Luận bàn đấu cổ là một sự giải toả bực tức, nhưng đồng thời cũng là một sự thoả hiệp.
Ở một thế giới lấy sức mạnh làm quan niệm giá trị thứ nhất này, có sức mạnh là có được tôn trọng, và mới có cơ sở để hợp tác.
Từ sau khi Hùng Lực khiêu chiến Phương nguyên thì không còn ai tìm đến hắn nữa.
Phương Nguyên chỉ là một người mới, còn chưa có bao nhiêu giao tiếp với cổ sư hai nhà khác, càng không có ân oán tình thù gì. Về phần cổ sư trong bản trại, ở vào trường hợp như thế này, bọn họ sẽ không khiêu chiến người cùng tộc.
Nhất là Phương Nguyên đã chủ động nhận thua, làm cho những cổ sư khác mất đi hứng thú đối với hắn. Một đối thủ "bại hoại", "hèn nhát" như vậy, cho dù là thắng thì có gì đáng khoe khoang chứ?
Không muốn bị người ta đạp lên thì chỉ có hai cách. Một là biến thành kẻ hùng mạnh, mạnh đến nỗi làm cho bất cứ ai cũng không dám đạp. Thứ hai chính là biến thành cục cứt chó, để cho người khác cũng phải khinh thường đạp.
Phương Nguyên cũng không quan tâm cứt chó hay là danh dự cường giả. Từ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217919/quyen-1-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.