Dịch giả: lamlamyu17
Cuối thu quang đãng, trời trong nắng ấm.
Bầu trời xanh thẳm, trong suốt sạch sẽ tựa thủy tinh.
Gió thổi nhè nhẹ, lướt nhẹ lên ngọn tóc của Phương Nguyên.
Nhìn phía xa xa, thôn trang vùng lân cận đã thưa thớt người ở lại. Gần bên, Thôn Giang Thiềm như ngọn núi nhỏ đang ngủ say sưa, mắc lại trong lòng sông. Phương Nguyên đứng trên bờ sông, cùng so với con cổ trùng ngũ chuyển to lớn này, hắn cứ như con khỉ con bên cạnh voi to.
Phương Nguyên mang tâm tình bình thản, không chút lo lắng. Hắn âm thầm suy nghĩ: "Ta trước sau dùng Bạch Thỉ cổ, Hắc Thỉ cổ rèn luyện thân thể, nâng cao sức lực. Giờ ta đã có hai trư lực, hơn nữa có sức mạnh của bản thân ta, đủ để vượt qua năm sáu người trưởng thành. Thế nhưng, muốn đẩy tỉnh con Thôn Giang Thiềm này, e rằng phải có hai ngưu lực. Chỉ bằng vào sức lực của riêng ta dĩ nhiên là không xong. Nhưng mà, chỉ cần mượn sức mạnh sóng biển... Đến rồi."
Rào rào rào...
Phương Nguyên nghiêng người nhìn lại, một cơn sóng nhấp nhô đến, nước sông tĩnh lặng xao động.
Con sóng càng ngày càng lớn, không ngừng vỗ vào Thôn Giang Thiềm, tạo ra bọt sóng tận trời.
Phương Nguyên chỉ đứng một lát mà trên người đã ướt sũng.
Hắn cũng không thèm để ý, bắt đầu dốc toàn lực đẩy Thôn Giang Thiềm.
Thôn Giang Thiềm vẫn ngủ say như chết. Nó vốn là cổ trùng sống trong sông nước biển khơi, đối với nó mà nói, sóng vỗ là quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217912/quyen-1-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.