Dịch giả: lamlamyu17
Nghe nói, trong bụng mỗi một con Thôn Giang Thiềm đều chứa một dòng sông lớn.
Kiếp trước Phương Nguyên cũng chưa từng sử dụng Thôn Giang Thiềm, thế nhưng hắn có ấn tượng rất sâu sắc với con cổ này. Đây đều là vì một người.
Một người bình thường, một gia nô.
Hơn hai trăm năm sau của kiếp trước, một gã cổ sư cực kỳ đặc thù đã xuất hiện - Giang Phàm.
Sự hiện hữu của hắn làm cho các cổ sư mở rộng tầm mắt, làm cho các phàm nhân tranh nhau truyền tụng.
Hắn vừa xuất hiện là đã trở thành truyền kỳ.
Tạo nên hắn, chính là một con Thôn Giang Thiềm.
Giang Phàm vốn là một tên gia nô, một thân một mình thay chủ nhân trông coi một bãi đánh bắt cá. Một ngày nọ, một con Thôn Giang Thiềm mắc cạn đến trên bãi sông, cái bụng hướng lên trời, ngửa đầu nằm, một mực ngủ say sưa.
Lúc đầu Giang Phàm vừa kinh vừa sợ, thế nhưng dần dần, hắn nghĩ con cóc này không phải đã chết rồi chứ, sao lại không động đậy tí nào?
"Xác con cóc" chặn dòng nước ở thượng lưu sông, gây ra phiền nhiễu đáng kể đối với người trông coi bãi đánh cá như Giang Phàm.
Giang Phàm nghĩ trăm phương nghìn kế để lôi cái "xác con cóc" này đi. Nhưng hắn chẳng qua là một phàm nhân, đâu thể đẩy nổi Thôn Giang Thiềm nặng nề như vậy.
Chủ nhân hà khắc tàn bạo, không hoàn thành đúng định mức quy định hằng tháng là phải rơi đầu. Giang Phàm không dám bẩm báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217910/quyen-1-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.