Dịch giả: lamlamyu17
Tên chương được rút gọn, tên gốc là: "Thục năng sinh xảo điểm nguyên thạch, tửu tứ đương trung ác khách lai."
Nghĩa: Quen tay hay việc mà ước lượng nguyên thạch, ngay trong tửu quán ác khách đến.
Tên gốc nghe như câu thơ vậy đó, dịch sao cũng không hay mà cũng dài quá nên rút gọn lại.
----------------------------------------------------------------
Hàn tuyết mai trung tận, xuân phong liễu thượng quy.(*)
(*) Thơ của Lý Bạch - Cung trung hành lạc kỳ 7
Dịch nghĩa: Tuyết lạnh không còn trên nhành mai, gió xuân như đã trở về trên cành liễu.
Khe suối đóng băng lại lần nữa bắt đầu róc rách chảy. Băng nhũ dưới mái hiên lầu trúc, sương đọng trên lá cây đều tan ra từng giọt dưới ánh mặt trời.
Sáng sớm, trong tửu quán có phần vắng vẻ, cũng không có bao nhiêu khách đến.
Phương Nguyên ngồi ở bên trong, vị trí gần cửa sổ. Thuận theo yêu cầu của hắn, xung quanh chỗ này đã được dùng bình phong gỗ dựng quanh, làm thành một không gian riêng.
Một cơn gió nhẹ thổi đến từ bên ngoài cửa sổ, mang theo mùi vị hoa cỏ trong lành, khiến người ta thoải mái.
Giang Nha ngồi ở đối diện với Phương Nguyên, gương mặt đắp lên vẻ tươi cười.
"Đây là nguyên thạch lần này, mời ngài kiểm tra." Hắn đặt bốn túi tiền căng đầy lên bàn, đẩy đến cho Phương Nguyên.
Trong túi tiền tất nhiên đều là đựng nguyên thạch.
Phương Nguyên không mở ra từng túi để xem mà chỉ đặt trên tay, ước lượng thử xem.
Kiếp trước hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217899/quyen-1-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.