Dịch giả: lamlamyu17
Phương Nguyên đến Nội vụ đường, nộp rượu mật ong Hoàng Kim lên.
Nam cổ sư trung niên phụ trách tiếp đãi vô cùng sửng sốt, cầm bút hỏi: "Vậy là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ gia sản rồi?"
"Ông nói thử xem?" Phương Nguyên hỏi ngược lại.
Nam cổ sư trung niên lập tức nhíu mày. Nhiệm vụ này chính là do ông ta cố ý lựa chọn, chuyên để làm khó Phương Nguyên, không ngờ Phương Nguyên lại hoàn thành nhanh như vậy!
Ông ta nhìn Phương Nguyên, ánh mắt dữ dội, nghiêm túc nói: "Chàng trai trẻ, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp lại cái đó. Nếu mà ngươi không nói rõ, vậy thì sẽ liên luỵ đến đánh giá của ngươi. Ta hỏi ngươi, nhiệm vụ này là ngươi tự một mình hoàn thành sao? Ngươi phải nói thật, chúng ta sẽ điều tra."
"Đương nhiên là tự một mình hoàn thành."
"Được, ngươi nhớ cho kĩ." Nam cổ sư trung niên vừa ghi chép vừa cười lạnh trong lòng: "Chỉ bằng vào một tên người mới như hắn làm sao có thể một thân một mình hoàn thành được nhiệm vụ như vậy? Nói láo như này gia tộc ắt sẽ cho người điều tra. Đến lúc đó thì phiền phức càng lớn."
Ấy vậy mà Phương Nguyên lại nói tiếp: "Nhưng mà tình huống có hơi đặc biệt, ngày đó ta chẳng qua là đi để trinh sát, thật không ngờ gặp được gấu rừng móc tổ ong. Ta nhân cơ hội nên lấy được rượu mật này."
"Cái gì?" Nam cổ sư trung niên dừng bút, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhún nhún vai, mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217894/quyen-1-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.