Dịch giả: lamlamyu17
Trong vùng tuyết trắng, tiểu tổ năm người chạy băng băng.
Cổ Nguyệt Giác Tam nhìn bầu trời, thuận miệng nói: "Sắc trời đã không còn sớm, nhiệm vụ chuyến này phải thu thập đất hủ nê* đóng băng, tuy rằng đơn giản thế nhưng tốn nhiều thời gian. Chúng ta nhất định phải đẩy nhanh tốc độ, tất cả mọi người theo sát ta, cố sức đừng để tụt lại phía sau. Phương Nguyên, nếu như cậu không chịu nổi nữa thì nói với chúng ta một tiếng, không sao đâu. Cậu là người mới, chúng ta sẽ chiếu cố cậu."
(*) Hủ nê: mục nát, thối rữa
Nụ cười của Cổ Nguyệt Giác Tam vô cùng hiền lành.
Phương Nguyên gật gật đầu, không nói gì.
Ba thành viên khác thì thoáng trao đổi ánh mắt với nhau, thực ra trời còn sớm, hành động này của Giác Tam không hề cần thiết. Thức ra thì y chỉ là muốn ra oai phủ đầu với Phương Nguyên thôi.
Trong lòng ba người bọn họ biết rõ nhưng cũng không vạch trần chuyện này.
Trên thực tế, loại chuyện ra oai phủ đầu này rất phổ biến. Người mới gia nhập vào tiểu tổ, các thành viên cũ hoặc ít hoặc nhiều sẽ làm vậy, tiêu diệt vẻ kiêu căng của người mới, để cho sau này dễ dàng ra mệnh lệnh và quản lý.
"Đi." Giác Tam quát khẽ một tiếng, bước chân vội vàng, dẫn đầu lao ra.
Ánh mắt Phương Nguyên lóe lên, hắn cũng cùng với ba người kia đẩy nhanh tốc độ, theo sát phía sau.
Giày trúc mũi nhọn đạp trên tuyết đọng, liên tiếp để lại những dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217880/quyen-1-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.