Dịch giả: lamlamyu17 
Màn đêm buông xuống. 
Vầng trăng như chiếc mâm bạc ló ra khỏi mây, sao trời lác đác tô điểm xung quanh. 
Cổ Nguyệt Mạc Bắc đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng. 
"Tiểu đệ, nghe nói hôm nay đệ bị thương." Sau lưng hắn bỗng nhiên vang lên giọng nói của tỷ tỷ Cổ Nguyệt Mạc Nhan. 
"Tỷ tỷ, tỷ lo lắng hôm nay đệ bị đánh hộc máu vì vậy sẽ bị ám ảnh sao?" Mạc Bắc xoay người, khoé miệng nhếch lên. 
Mạc Nhan nhìn đệ đệ đang cười, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nàng ta thật sự có lo lắng như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: "Làm gì có, tỷ tỷ biết rõ đệ nhất. Đệ đệ ngoan của tỷ, đệ có ý chí chiến đấu kiên cường, là người cầm quyền tương lai của Mạc gia chúng ta, sao đệ có thể bị thương tích nhẹ như vậy hù doạ?" 
"Ha ha ha, đúng là tỷ tỷ thương đệ nhất." Mạc Bắc gãi gãi đầu, cười hì hì. 
"Tỷ tỷ, tỷ biết không." Dưới ánh trăng sáng ngời, đôi mắt thiếu niên mười lăm tuổi toả ra ánh sáng rạng rỡ, "Mặc dù lần này đệ lại thất bại nhưng trong lúc giao chiến, đệ đã nghe được tiếng thở dồn dập Phương Nguyên. Trước kia, chỉ cần hai ba lần là đệ đã bị hắn đánh ngã, mà hắn lúc nào cũng nhẹ nhàng như không. Nhưng tiếng thở dốc đó đã tiết lộ sự suy yếu của hắn. Hắn tuyệt đối không mạnh mẽ như phần lớn mọi người tưởng tượng. Một ngày nào đó đệ sẽ đường đường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217842/quyen-1-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.