Dịch giả: lamlamyu17
Trên trời mây đen giăng giăng, dưới đất mưa xuân triền miên.
Mưa phùn mảnh như lông trâu nhẹ nhàng rơi xuống, bao phủ toàn bộ núi Thanh Mao trong một làn khói nhạt nhoà.
Tầng một khách sạn vẫn vắng ngắt như trước, bên trong chỉ được bốn bàn ăn có khách.
Chỗ Phương Nguyên ngồi ở bên cạnh cửa sổ, thoáng cơn gió thổi đến mang theo ý thơ và hương hoa.
"Đường kinh mưa nhẹ tựa dầu tô. Gần trống, xa nhìn cỏ biếc phô.(1)." Phương Nguyên nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ, khe khẽ ngâm nga một câu rồi mới thôi ngắm nhìn.
Trên cái bàn trước mặt hắn bày rượu và thức ăn, sắc hương vị đều có đủ. Nhất là rượu Thanh Trúc, hương thơm tinh khiết lại tươi mát. Nước rượu xanh lục lẳng lặng nằm trong chén trúc, nhìn từ góc độ này, nó óng ánh như màu hổ phách.
Ở bàn ăn gần hắn nhất là hai ông cháu mặc quần áo mộc mạc, đều là phàm nhân.
Ông lão vừa hớp rượu gạo vừa hâm mộ nhìn Phương Nguyên bên này. Hiển nhiên là lão đã bị mùi rượu Thanh Trúc hấp dẫn nhưng không có tiền mua.
Đứa cháu thì ăn đậu hương kho, nhai nhồm nhàm trong miệng. Nó vừa ăn vừa quấy rầy gia gia của mình, lắc lắc cánh tay ông lão: "Gia gia, gia gia, kể cho con nghe vài câu chuyện về Nhân Tổ đi. Nếu ông không kể, khi trở về con sẽ nói cho nãi nãi ông ra ngoài lén uống rượu!"
"Ôi chao, uống rượu cũng không yên." Ông lão thở dài, trên mặt lại đong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/3217830/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.