Dịch giả: lamlamyu17
Đối mặt với chất vấn của đệ đệ, Phương Nguyên không nói gì, vẫn ăn sáng như trước. Hắn hiểu rõ tính cách của đệ đệ, Phương Chính thiếu kiên nhẫn.
Quả nhiên, Phương Chính thấy ca ca nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái, giống như xem mình thành không khí. Sau một khắc, giọng nói hắn mang theo bất mãn, kêu lên: "Ca ca, ngươi làm gì với Trầm Thúy? Từ ngày hôm qua sau khi nàng từ trong phòng ngươi đi ra, thì khóc lớn một hồi, ta an ủi nàng, nàng khóc càng nhiều."
Phương Nguyên đưa mắt nhìn đệ đệ một chút, mặt không thay đổi.
Phương Chính thì cau mày, nhìn chằm chằm ca ca, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.
Thế nhưng Phương Nguyên chẳng qua là nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu, tiếp tục ăn.
Đệ đệ Phương Chính liền tức giận, loại thái độ này của Phương Nguyên, quả thực chính là trắng trợn coi khinh hắn. Hắn dưới cơn xấu hổ, vỗ bàn một cái, rống to: "Cổ Nguyệt Phương Nguyên, ngươi làm sao có thể như thế này! Người ta là một tiểu nha đầu, hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, dịu dàng săn sóc ngươi, ta đều thấy hết trong mắt. Phải, ta biết ngươi rất hụt hẫng, cũng có thể hiểu được chán chường của ngươi. Ngươi chỉ có tư chất Bính đẳng thôi, thế nhưng ngươi cũng không thể bởi vì cảnh ngộ của mình, đi giận cá chém thớt người khác. Đây là không công bằng với nàng!"
Hắn còn chưa nói hết, Phương Nguyên cạch một cái thì đứng dậy, giơ tay nhanh như chớp.
Bốp!
Một tiếng giòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/138497/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.