Dịch giả: lamlamyu17 
Chân mày Phương Nguyên nhăn lại, bằng vào trực giác và thể nghiệm nhân sinh năm trăm năm, hắn ngửi thấy được mùi vị của một loại âm mưu. 
Trong mắt hắn ánh sắc lạnh lóe lên rồi biến mất, chân mày giãn ra: "Ta cũng đang đói, ngươi đến đúng lúc, bưng vào cho ta đi." 
Trầm Thúy ở ngoài cửa mang hộp đựng thức ăn, nghe nói như thế, khóe miệng cười nhạt khinh thường. 
Nhưng khi nàng ta đẩy cửa phòng ra thì, trên mặt của nàng ta cũng chỉ còn lại vẻ dịu ngoan. 
"Phương Nguyên thiếu gia, rượu và món ăn này cũng thật thơm, nô tỳ cách hộp đựng cũng ngửi thấy được nha." Thanh âm của nàng ta ngọt ngây ngấy, mang một vẻ xuân tình quyến rũ. 
Đem hộp đựng thức ăn đặt trên bàn nhỏ, Trầm Thúy lại lấy ra bát đĩa, dọn lên. 
Trên bàn ăn quả thật là mỹ vị đủ cả sắc lẫn hương. 
Nàng ta lại lấy ra hai ly rượu, rót rượu mang lên. 
"Nào, thiếu gia, ngồi đi. Nô tỳ ngày hôm nay cả gan, muốn bồi tiếp thiếu gia ngài uống một chén." Nàng ta cười mơ màng như hoa, đi đến bên cạnh Phương Nguyên, to gan kéo tay của Phương Nguyên, kéo hắn ngồi xuống trên cái ghế dài bên bàn. 
Sau đó nàng ta ngồi trực tiếp trên đùi Phương Nguyên, thân thể mềm mại đều dựa vào ngực Phương Nguyên, như chú chim nhỏ nép vào người, ở bên tai Phương Nguyên nói: "Phương Nguyên thiếu gia, nô tỳ vẫn luôn thích người. Mặc kệ là tư chất gì, nô tỳ đều muốn theo người, nương tựa người, an ủi người. Đêm nay, nô tỳ muốn đem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chan-nhan/138490/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.