10.
Ngày hôm sau, khi chạy ba ngàn mét Bồ Ninh đến tìm tôi nói chuyện cô ấy nói cô ấy lo lắng cho tôi, ba ngàn mét không thể so sánh với một ngàn hai trăm mét tám trăm mét hay gì cả, rất cần sức chịu đựng.
"Yên tâm đi Ninh Ninh, tôi không chết được."
Trong ba ngàn mét có mấy sinh viên thể thao, việc đạt được top 3 tôi cũng không nắm chắc quá lớn, huống chi tôi bây giờ cũng không rõ nếu toi chạy xong ba ngàn mét người còn có thể ở đây hay không.
Ba ngàn mét vào buổi chiều, buổi sáng là nhảy cao và bắn xa.
Thật ngoạn mục, cả lớp đến cổ vũ cho tôi và hai cô bạn nữa.
Một vòng trường khoảng 800 mét, vì vậy nói tôi ít nhất cũng phải chạy gần bốn vòng, trông thực sự đáng sợ.
Chạy đến gần hai ngàn năm trăm mét, tôi cảm thấy tôi có chút chóng mặt, hiện tại tôi đang ở vị trí thứ ba chênh lệch với vị trí thứ nhất rất lớn nhưng nếu tôi ra sức đuổi kịp thì việc bắt kịp vị trí thứ hai cũng không phải là không có khả năng.
Tôi bị thiếu máu đường huyết thấp, bữa ăn ở trường rất ngon cho người khác nhưng tôi không thích khoai tây luộc, không thích ăn nhiều đồ luộc nên cũng không ăn nhiều.
Ta chậm rãi bắt đầu phát lực, mặc dù cảm giác trước mắt đều có chút tối.
Ở vị trí thứ hai, hai ba giây đồng thời vượt qua dây, cả người tôi hình như cũng đều choáng váng.
Nhưng hình như tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cau-chuyen-ngot-ngao-va-ngan-truoc-khi-di-ngu/3332370/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.