29.
Rất nhanh mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng.
Cô chú không chịu nổi áp lực phòng giam, đã khai hết.
Bà nội thoáng cái đã già đi mười tuổi.
Lưng còng xuống, ngay cả ánh mắt, cũng không sắc bén như trước.
Tôi nhìn chằm chằm tin tức, lẩm bẩm nói: "Bọn họ làm những thứ này, chỉ là muốn chứng minh cháu thật sự là tai hoạ thôi sao?"
Đương nhiên không chỉ như thế.
Reynolds không thành công, tôi lại là tai hoạ, tôi sẽ không còn giá trị lợi dụng.
Bọn họ muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thịnh.
"Mấy năm nay, chuyện xấu xảy ra với cháu..."
Tôi không nói hết câu.
Bà nội nhắm mắt lại, không nói gì.
Thân thể lại không nhịn được run rẩy.
Bà ấy khóc.
"Xin lỗi con, Tinh Tinh, bảo bối của bà, bà xin lỗi con......"
Bà ôm tôi trong vòng tay.
Đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, tôi cảm nhận được vòng tay của bà tôi.
Bà ấy chưa bao giờ ôm tôi.
Chưa một lần.
Nhưng bây giờ tôi mới biết, thì ra vòng tay tôi vẫn khát vọng, cũng chẳng có bao nhiêu ấm áp.
Không bằng cô Trần.
Ta cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
Sau đó, tôi tìm thấy người làm năm đó.
Để cô ấy nói với bà về những gì đã xảy ra đêm đó.
Cô tận mắt nhìn thấy, chú động tay động chân với xe của ba tôi.
"Không thể nào! Không thể nào!"
Bà nội lại ngất xỉu.
Bà ấy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cau-chuyen-nao-hanh-ha-nguoi-ta-den-ua-gan-khong/3123192/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.