Editor: Trần Thu Lệ
Ăn cơm tối xong, Lộ Phi Nhi và bố mẹ ở trong phòng khách sạn nói chuyện, Vu Diễm Hoa nhịn không được oán trách con gái,
“Sao con không nói cho bố mẹ biết trước, bố mẹ của Lý Thanh Lưu làm gì hả?” Vu Diễm Hoa cảm thấy lúc ấy trên bàn cơm có phần thụ động.
“Đúng vậy! Phi Nhi, con nên nói cho bố mẹ biết trước, như vậy bố mẹ mới có thể chuẩn bị sẵn sàng được chứ!” Lộ Tuấn Sinh nhớ đến tình cảnh lúc đó, liền cảm thấy nếu như ông đã biết trước thì nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút.
“Con quên mất.” Lộ Phi Nhi ấp úng nói, chuyện này cũng không thể trách cô, sau khi cô gặp qua bố mẹ của Lý Thanh Lưu, đã bị đả kích một phen, hơn nữa về sau Lý Thanh Lưu lại bị thương, cả ngày đều hết sức chăm sóc, nên cô đã quên nói chuyện này với bố mẹ rồi.
“Thật ra cũng không có gì, chúng ta không tham lam tiền bạc nhà cậu ấy, cũng không cần quyền thế nhà cậu ấy, Phi Nhi của chúng ta cũng chướng mắt, không lấy chồng cũng được!” Vu Diễm Hoa không phải người bảo thủ, nhưng đã sống mấy chục tuổi đời, bà nhìn thấy cũng nhiều, từ xưa đến lqd nay luôn có một câu “Môn đăng hộ đối”, nghĩ đến cũng hoàn toàn không phải không có đạo lý. Đời sống và tập quán sinh hoạt khác nhau, văn hóa khác biệt, đều có thể mang đến phiền phức rất lớn cho vợ chồng son.
“Đúng vậy! Phi Nhi, con thật sự không muốn nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-canh-sat-dang-yeu/2394700/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.