Phòngkhác thực ra là phòng mà Đỗ Lôi Ty trước kia đã từng ngủ, cả căn phòng khôngđến mười mét vuông, ngoài một chiếc bàn sách hơi lớn một tí thì chỉ còn lại mộtchiếc giường ngủ chỉ đủ ngủ một người.
Mộtgiường, hai người, làm sao ngủ?
Vì thế,Đỗ Lôi Ty rất băn khoăn.
Sao sếptổng lại không bàn bạc với cô chứ, mà đã tự ra quyết định rồi? Dù gì cũng lànhà cô mà, ở sào huyệt của anh thì anh nói gì cũng nghe theo, đến nhà vợ màcũng đòi làm chủ! Quá bất công chứ còn gì!
“Lúcnãy sao anh lại nhận lời mẹ em?” Đỗ Lôi Ty lấy hết can đảm, hỏi.
“Có à?”Liêm Tuấn nhướn mày, “Không phải em bảo anh nói thế hả?”
Khôngchỉ tự quyết, mà còn đổ tội! Đỗ Lôi Ty cuống lên, “Em đâu có?”
“Khôngà? Nhưng vừa nãy rõ ràng em muốn nói thế mà…” Bỗng Liêm Tuấn chuyển đề tài, ánhmắt sắc nhọn quét đến, “Chẳng lẽ em cho rằng anh không xứng ngủ ở phòng em?”
Chớpmắt, khí thế vừa tích tụ ban nãy của Đỗ Lôi Ty đã bay sạch như bong bóng xìhơi.
“Đâu cóđâu có… Em chỉ sợ anh ngủ giường nhỏ thế này mà khó chịu thôi…”
“Không.”Liêm Tuấn tỏ vẻ thờ ơ, “Một người ngủ, vừa khéo.”
“Mộtngười?” Đỗ Lôi Ty giật mình, sếp tổng chẳng lẽ muốn cô ngủ trên sàn?
“Nếukhông, em muốn ngủ cùng anh?” Liêm Tuấn hỏi ngược lại.
“… Emthích ngủ sàn nhà hơn.”
Đỗ LôiTy lần đầu phát hiện, thì ra sàn nhà phòng cô ở mười mấy năm lại cứng đến thế!
Sự thựctàn khốc lại chứng minh mạnh mẽ rằng, những gì đẹp đẽ hoa mỹ trong phim truyềnhình đều là giả, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-can-lay-chong-khong/205602/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.