Hôm sauhôn lễ được tổ chức như đã hẹn.
Đỗ LôiTy từ trên lầu bước xuống nhưng không thấy sếp tổng đâu, mà đã bị bố mẹ túm lấytrước.
Bà Đỗkéo con gái lại, cằn nhằn: “Con bé này, saodậy muộn thế hả? Hôm nay là ngàyquan trọng như thế mà không có tí tự giác nào à? Nhìn kìa! Lại còn mặc áo ngủnữa! Ôi trời, con xem mắt con kìa! Hôm qua con tạo đạn nguyên tử cho Triều Tiênà?”
Nghe mẹlẩm bẩm oán than mãi, Đỗ Lôi Ty đành nhăn nhó: “Con biết rồi…”
Thực rađều tại sếp tổng cả thôi. Nếu không phải tối qua cô mất máu quá nhiều, dẫn đếnngủ không ngon giấc, hễ nhắm mắt lại thấy vòm ngực gợi cảm, dụ dỗ người ta phạmtội của anh, thì cô có dậy muộn không?
Nói đinói lại thì đều là tai họa sếp tổng gây ra!
Điềukhiến Đỗ Lôi Ty bực bội nhất là, cái tên đầu sỏ ấy còn chưa xuất hiện, đến khicô đã mặc xong váy cưới, trang điểm rồi, đại nhân Tổng giám đốc mới gọi điệncho lão Dư, bảo anh đã đến nhà thờ rồi.
Kiểu gìthế! Chẳng có tí ý thức làm chú rể, ngay cả cô dâu cũng không đón, không chuyênnghiệp chút nào! Cẩn thận tôi bỏ trốn!
Bỏ trốnđương nhiên là không thể thực hiện, ai bảo bố mẹ cô đã đóng đô ngay tại đại bảndoanh quân địch chứ? Thế là Đỗ Lôi Ty bị bố mẹ kẹp sát hai bên trái phải, đitới nhà thờ.
Từ xađã nhìn thấy một đoàn người đứng trước cửa nhà thờ, người đứng giữa mặc âu phụctrắng, cao nhất chính là Liêm Tuấn.
Vừanhìn thấyĐại Boss, lửa giận trong người Đỗ Lôi Ty đã biến mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-can-lay-chong-khong/205600/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.