“Á!”Một tiếng hét vang lên ở quầy tiếp tân, Đỗ Lôi Ty nấp sau quầy, vẻ mặt hoảngsợ: “Mau lấy ra, mau lấy ra!”
Đãba lần rồi, anh chàng tiệm hoa chưa kịp làm xong nhiệm vụ trao hoa cho Đỗ LôiTy đều bị cô gái có cái tên rất “thoáng” này “đãi ngộ” như vậy
Thựcra cũng không thể trách Đỗ Lôi Ty hoàn toàn, nếu trách thì trách cái người bíẩn cứ thích tặng hoa hồng cho cô.
Lầntrước nếu không phải vì đóa hoa hồng đó hại cô dị ứng phấn hoa, cô lại vô duyênvô cớ chạy đến phòng thay đồ hay sao? Mà nếu không phảivì đến đó thì cô có bị sếp tổng theo đuổi không? Nếu không phải sếp tổng, cô cóbị chặn lại bên cửa phòng thay đồ rồi bị hôn đến đầu óc quay cuồng thậm chícòn…
Nghĩđến đó, mặt cô lại đỏ bừng.
Dâmtà, quá dâm tà!
Thấymặt Đỗ Lôi Ty thoắt tái thoắt xanh thoắt đỏ, anh chàng đưa hoa choáng: “Cô à,nếu cô không nhận thì tôi rất khó nói với ông chủ!” Kiếm miếng cơm không phảidễ, em gái làm công hà cớ gì phải làm khó dễ anh chàng làm công này?
“Đừng,đừng đến đây!” Đỗ Lôi Ty cuống lên, chỉ tay về phía Long Tiểu Hoa,“Tặng cô ấy, tặng cho cô ấy!”
“LôiTy, như thế không ổn lắm đâu?” Long Tiểu Hoa được tặng không ba lần rồi cũngthấy ngại ngùng, “Nói thế nào thì cũng là hoa tặng cậu, người ta cũng là cólòng thành, cậu…”
“Khôngcần!” Đỗ Lôi Ty hét lên như mổ heo, “Tiểu Hoa, cậu thương cho người bị bệnh dịứng phấn hoa như tớ đi! Kiếp sau tớ sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, xin cậu mangnó đi đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-can-lay-chong-khong/1276553/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.