LúcĐỗ Lôi Ty tỉnh dậy, cảm thấy đầu rất đau, sau đó eo cũng đau, rồi sau đó cơ thểtrên dưới đều thấy từng cơn đau buốt, cứ như bị bẻ ra rồi lại lắp vào.
Chuyệngì thế? Lẽ nào là rơi máy bay? Không thể, rõ ràng cô đã xuống máy bay rồi… Nghĩlinh tinh một hồi, cô bỗng phát giác ra không khí xung quanh hơi kỳ lạ, mởchoàng mắt ra thì nhìn ngay vào ánh mắt nóng bỏng của Liêm Tuấn, anh nghiêngngười, nhỏm đầu dậy, đã ngắm cô lâu lắm rồi.
ĐỗLôi Ty giật bắn mình: “Anh nhìn em làm gì thế?” Vừa nói ra, phát hiện cổ họngmình đã khàn khàn.
LiêmTuấn không đáp, vẫn giữ tư thế đó, ánh mắt sâu thẳm quan sát cô từ trên xuốngdưới như muốn nhìn thấy tận trái tim cô.
Bịánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Đỗ Lôi Ty bỗng có phần không quen, mặt bừng bừngnóng, bất giác đưa tay kéo tấm thảm lên che lại, sau đó cô như phát hiện rađiều gì, mắt trợn tròn.
“Quầnáo em đâu?” Cô hỏi, trong lòng bỗng có dự cảm không lành.
LiêmTuấn đá mắt: “Tự em nhìn đi.”
ĐỗLôi Ty ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, choáng!
Ngoàitrên người không quần áo ra, còn những nơi khác không nên có thì lại đầy quầnáo, trên đất, ghế sofa, thậm chí ngay trên trà kỷ cũng có một cái… quần lót!
Đâyrõ ràng là hiện trường cưỡng hiếp mà!
Cuốicùng, cô đã hiểu tại sao toàn thân mình đau nhức, gương mặt đỏ hồng lúc này bâygiờ đỏ như cà chua chín: “Anh, anh, anh… anh giở trò lưu manh!” Cô chỉ vào anh,tức tối.
LiêmTuấn nhướn mày tỏ vẻ thú vị: “Anh giở trò lưu manh thế nào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-can-lay-chong-khong/1276546/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.