ĐỗLôi Ty còn trẻ, có lương, có thẻ tín dụng, đi đâu cũng có thể gọi taxi nên việcra ngoài ăn như thế này cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng đối tượng mời cô ăn cơmlần này lại là sếp tổng đại nhân - người mà hai mươi mấy năm cô cũng chưa gặpbao giờ…
Đặcbiệt là khi thím Ngô còn thêm mắm dặm muốn nói tốt bao nhiêu cho Liêm Tuấn, làmĐỗ Lôi Ty ngoài căng thẳng ra còn có phần ngượng ngùng.
Đểtrang trọng hơn, cô cố ý thay một chiếc váy, còn hạ quyết tâm lục tìm đôi giàycao gót, mang vào chân và đi xuống lầu.
Lúcấy Liêm Tuấn đã thay bộ âu phục thành áo thể thao màu xanh, đứng đợi trước cửa.
Lầnđầu thấy sếp tổng ăn vận như thế, Đỗ Lôi Ty hơi ngẩn ngơ.
Trongtivi chẳng phải đều chiếu thế sao? Nam chính mặc âu phục, đưa nữ chính đến nhàhàng Pháp XX, sau đó phục vụ mang thực đơn toàn tiếng Tây ù ù cạc cạc ra, phíasau nó là một dãy những con số 0…
Sairồi! Sai rồi! Sai lầm cực kỳ!
Cuộcsống không phải phim, nhưng có lúc còn chấn động hơn cả phim.
Vídụ Đỗ Lôi Ty nhé, lúc này cô đang mở to mắt, kinh ngạc nhìn cái thứ có hai bánhkia, hình như gọi là xe đạp.
Từ sau khi gả cho sếp tổng, côđã lâu lắm rồi không nhìn thấy thứ này!
ĐỗLôi Ty dụi dụi mắt, cuối cùng không kìm được hỏi: “Anh… xe đâu?”
LiêmTuấn chỉ xe đạp bên cạnh: “Không phải ở đây à?”
“...”ĐỗLôi Ty ú ớ, không ngờ sếp tổng mời đi ăn mà lại lãng mạn thế, cứ bắt phải lôixe đạp đến để trải nghiệm cuộc sống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-can-lay-chong-khong/1276538/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.