Ra về, Như Mây đèo Hạ Vy đi được một đoạn thì thằng Phú con nhà Ba Thanh từ đâu xông ra. Nó chắn trước, một chân đạp bánh xe, hai tay chống nạnh, hất hàm hỏi Như Mây.
- Mày mua con xe này bao nhiêu ?
Đúng là cái thằng, bao nhiêu "gen tốt" của má nó là nó thừa hưởng hết, ngay cả cái tính thấy ai có gì bằng mình cũng không chịu này i như ri.
Hạ Vy lắc đầu ngao ngán, cô xuống xe, đứng ra trước mặt thằng Phú, liếc mắt nhìn liền thấy nó đi cùng ba thằng nữa, chắc là mấy thằng thấy nó giàu đi theo hầu đây mà. Cô khoanh tay, nhìn thẳng vào mặt thằng Phú.
- Mày muốn cái gì ? Giờ anh nó đi làm cho tiền nó mua xe đó, mua bây giờ giá cao hơn mày mua hồi đó, giờ mày chịu không ? Mày không chịu cũng phải chịu. Tao nói mày chịu không chịu thì chịu.
Thằng Phú nhìn Hạ Vy, nó tức lắm, nó nghĩ bụng con oắt này nhỏ hơn nó một tuổi mà chưa một lần coi nó ra ngô ra khoai gì. Hồi nhỏ mỗi lần gặp nhau thì giựt đồ ăn của nó, đánh nó, đá nó, hổn láo toàn xưng mày tao với nó. Trong lòng nó từ trước đến nay ghi thù với con nhỏ mang tên Hạ Vy ở trong xóm, chưa kể oắt con này vững vàng cái biệt danh "con chó dại" trong lòng nó nữa, sỡ dĩ vậy là vì Hạ Vy cắn nó mấy lần rồi, răng cô lại độc lắm, nên má nó lần nào cũng đưa nó đi chích ngừa. Hỏi ai cắn thì nó lại chả dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-bon-la-la-anh/1794495/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.