Edit: Mạn Già La
Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm màn hình nhỏ kia, gần như không thể tin vào mắt mình, nhưng tiếng đập cửa không ngừng nhắc nhở bản thân đây đúng là sự thật.
Thời Niên đến, cậu ấy bước ra khỏi căn nhà kia.
Vì anh.
Kiều Ngộ An như tỉnh mộng, không dám chậm trễ nữa, bước nhanh đi tới mở cửa, cửa vừa mở ra thì ụ chăn kia liền nhảy vào như con thỏ, sau đó ngồi xổm ở một góc cửa bức tường và tủ giày cuộn mình lại.
Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm cục chăn kia vài giây mới hoàn hồn, sau đó đóng cửa lại, ánh mắt lại dừng trên cục chăn ấy, tuy rằng sự thật bày ra trước mắt đã không thể nghi ngờ gì, nhưng anh vẫn chút khó mà tin được, không thể tin được Thời Niên cứ thế mà bước ra khỏi căn nhà mà cả đời này hắn không định đi ra, để đi đến trước mặt anh.
Anh không nhìn thấy được vẻ mặt của Thời Niên hiện tại, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Thời Niên đang run rẩy qua lớp chăn.
Đối với hành động bước ra khỏi vùng an toàn của mình, hắn vẫn sợ hãi.
Nhưng mặc dù sợ hắn vẫn dũng cảm đi ra.
Kiều Ngộ An đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Thời Niên, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thời Niên, như mỗi lần trấn an hắn lúc trước, nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ, trong nhà chỉ có một mình tôi thôi, không có người khác, cậu có thể giống như biệt thự số 4, không có ai sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-benh/1899812/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.