Edit: Mạn Già La
Phẫu thuật rất thành công.
Nhưng Tiểu Lôi có tỉnh lại được hay không cũng chưa chắc chắn, nguy hiểm vẫn còn, cần phải quan sát chặt chẽ.
Đây đã là kết quả tốt nhất, Kiều Ngộ An hiểu, sau khi nhìn thấy thương thế của Tiểu Lôi, anh đã hiểu mình không nên mong cầu gì hơn.
Cảnh sát cũng bắt đầu thu thập chứng cứ, Kiều Ngộ An nói hết những gì có thể nói, sau khi Tiểu Lôi vào ICU thì chuẩn bị rời đi, ICU có y tá chuyên nghiệp chăm sóc cho Tiểu Lôi, Kiều Ngộ An không thể giúp được gì, còn Tiểu Lôi lúc này cũng không cảm nhận được anh.
Anh bận rộn suốt một đêm, Bạch Cẩm Thư bảo anh về nghỉ một ngày, nhưng Kiều Ngộ An lại lắc đầu, nhất quyết muốn về làm việc, song bị Bạch Cẩm Thư ngăn lại:
"Con đi cứu người hay muốn dọa người đây? Làm bác sĩ tuyệt đối không được cẩu thả, con thế này mẹ không thể nào giao bệnh nhân cho con được, hoặc là con về nhà nghỉ ngơi, hoặc là đến văn phòng của mẹ nằm."
Kiều Bình Sinh rất hiểu tâm trạng của Kiều Ngộ An, mặc dù chuyện đã xảy ra với Tiểu Lôi không phải trách nhiệm của Kiều Ngộ An, nhưng con mình mình biết, Kiều Ngộ An là người quá trách nhiệm, đây tất nhiên là chuyện tốt, nhưng có chút chuyện vụn vặt cũng cực kỳ dễ dàng để tâm, giống như bây giờ.
Anh quy kết hết nỗi đau mà Tiểu Lôi phải gánh chịu bây giờ là trách nhiệm của chính mình.
"Ngộ An." Kiều Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-benh/1899805/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.