Có bệnh nhân tâm thần yêu thầm tôi - A Từ Cô Nương
Edit: Kidoisme
Lạc Trường Châu thấy cậu, không nói gì mà nở một nụ cười nhàn nhạt.
Úc Bùi ngẩn ngơ nhìn khóe môi hắn nhếch lên, sườn mặt bị nắng che phủ phác họa lên ngũ quan thâm thúy, ánh xanh của đôi mắt trong suốt như miếng ngọc quý giá thực sự có thể đâm nát trái tim người đối diện.
Ý cười của hắn không sâu, chỉ là hơi nhấp môi đã khiến Úc Bùi ngốc nghếch, hắn lắc đầu bất đắc dĩ vẫy tay chào cậu.
Giây tiếp theo đèn đỏ chuyển xanh, Lạc Trường Châu chạy xe đạp về phía trước, còn nhà Úc Bùi ở hướng ngược lại, hai người chia tay nhau.
Úc Bùi dựa lưng vào ghế tựa, rũ mặt nhìn bàn tay mình.
Trương Canh hỏi: "Cậu chủ nhỏ, bạn của cậu là con lai sao? Mắt đẹp quá."
"Vâng." Úc Bùi ngẩng đầu nhớ lại bài giới thiệu của Lạc Trường Châu, bổ sung thêm: "Nghe nói di truyền từ bà ngoại là người Anh nên màu mắt mới như thế."
"Di truyền xa thật."
"Đúng vậy."
Thỉnh thoảng Trương Canh sẽ nói chuyện với Úc Bùi vài câu, cậu rất lễ phép đáp. Thực ra Úc Bùi biết ông à không, biết cả nhà làm thế cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của cậu, Úc Bùi cảm thấy chẳng có gì khác nhau. Trước kia cậu hy vọng người quan tâm mình không phải là chú Trang hay chú Trương cho nên cậu mới lơ đi sự yêu quý của mọi người.
Lúc về đến nhà Úc Bùi phát hiện ra trong gara có thêm một chiếc Bentley màu đen, thầm nhảy nhót trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-benh-nhan-tam-than-yeu-tham-toi/1129352/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.