"Thánh Long!" Hạ Uyển Uyển bước nhanh chạy tới Lăng Thánh Long rồi đưa tay ôm lấy bờ lưnganh. Tựa đầu lên tấm lưng này mà nước mắt cô tuôn rơi: "Người tám năm trước đưa áo cho em là anh ư?"
"Ha ha, rốt cuộc thì em cũng nhớ lại rồi." Lăng Thánh Long bất đắc dĩ cười cợt, anh đã từng hỏi Hạ Uyển Uyển rất nhiều lần, cô thích Dạ Thiên Ưng ở điểm nào.
Và cái lúc cô trả lời, nói cô thích cái ấm áp lần đầu tiên gặp Dạ Thiên Ưng, lại không nhớ đến Lăng Thánh Long.
Nhưng...rõ ràng cái ấm áp đó là do Lăng Thánh Long trao cho cô.
"Rất xin lỗi anh, Thánh Long à, thật sự xin lỗi anh, lúc em ngẩng đầu lên người đầu tiên em thấy là Dạ Thiên Ưng, em cứ tưởng người trao em sự ấm áp đó là anh ấy."
Yêu 8 năm, chấp nhất 8 năm, nhưng đồng nghĩa rằng cô tổn thương Lăng Thánh Long 8 năm.
Lăng Thánh Long xoay người lại, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hạ Uyển Uyển, dịu dàng trong ánh mắt đặt lên đôi môi đỏ thắm của cô, nhẹ nhàng phủ người xuống vành môi ấy.
Rốt cuộc, anh yêu cô 8 năm, giờ cũng được đáp lại.
☆★☆★☆★☆★
Một màn sương bao phủ chừng ấy người, trong đôi mắt mang theo nước mắt. Nhớ đến quá khứ ấy, thật sự khiến lòng người đau xót.
Từng bước đi, họ giúp đỡ lẫn nhau, “liếm” vết thương lẫn nhau. Bọn họ đã là người một nhà từ rấtlâu. Vậy Ngô Hiểu Dao cũng có thể dung hòa vào bầu không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-tho-ngay-dung-hong-tron/1880925/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.