Chầm chậm, đôi mắt thâm thúy của Dạ Thiên Ưng trở nên âm u, không có lấy một chút ánh sáng nào trong đó, gã kia đã ngất xỉu, nhưng hắn vẫn không ngừng đâm dao vào cơ thể của gã ta, giống như đem hết tất cả nổi bực dọc ở trong lòng trút lên người gã ta.
Hàn Tuấn Hi đứng phía sau thấy vậy liền liếc Lăng Thánh Quân một cái, nhanh chóng dang tay kéo Dạ Thiên Ưng đứng lên. Hạ Uyển Uyển cũng vọi vàng xông lên, lấy khăn lâu hết vết máu trên tay và mặt của Dạ Thiên Ưng.
Dạ Thiên Ưng lúc này đây, hai bàn tay siết chặt thành quả đấm, chuyện gì hắn cũng không màng đến, cũng không nghe thấy gì, trong đầu hắn vào lúc này chỉ toàn hình ảnh của Ngô Hiểu Dao.
Con mèo mè nheo kia sao lại trốn tránh mình hả? ? Tại sao? ?
Đối với phụ nữ khác hắn chưa bao giờ dịu dàng như với cô, đối với với phụ nữ khác hắn cũng chưa bao giờ cười như vậy với cô, đối với phụ nữ khác hắn cũng chưa bao giờ nhẫn nhịn như với cô , tất cả dành hết cho cô!
Vậy cô còn chưa thỏa mãn điều gì? ? Rốt cuộc bây giờ hắn làm thế nào thì cô mới ngoan ngoãn ở bên cạnh mình?
Dạ Thiên Ưng không hiểu, mọi thứ hắn đềukhông hiểu! Hắn đối xử tốt với những người phụ nữ kia cũng không bằng 1 phần 1000 dành cho cô, cô không những không quý trọng, ngược lại lại muốn xa rời hắn? ! ! .
Không có cách nào để dễ dàng tha thứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-tho-ngay-dung-hong-tron/1880830/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.