" Con nhà quê này mày chán sống rồi à ..."
Mụ nhân viên hùng hổ chạy đến trước mặt Phương Noãn , gương mặt nổi giận như kẻ điên , giơ tay định đánh cô
" Chưa gì đã nổi giận rồi sao ... Cô ở đây không được dạy cách cư xử tử tế với khách hàng à ... "
" Mày là ai mà đòi dạy tao ... Con khốn này "
Thái độ của người nhân viên ngày càng hung hãn hơn giống như bộ mặt thật của cô ta dần phơi bày ra .
" Đừng cư xử như mình là người vô học "
" Mày nói tao vô học ? ... Con khốn hôm nay tao phải đánh mày "
Vừa nói dứt câu , mụ nhân viên đã vung tay định cào vào mặt Phương Noãn . Phương Noãn né người sang một bên tránh được cú tát đó nhưng một bên má đã bị móng tay của mụ ta cào cho một đường . Cảm giác tê xót khiến cô mất vài giây mới có thể định thần được , lúc quay ra đã thấy trên tay của mụ nhân viên là một đống sách dày cộp đang chuẩn bị bay về phía Cô . Phương Noãn không kịp phản ứng , chỉ có thể nhắm chặt mắt lại .
" Bộp ... Bộp ..... "
Tiếng sách đập vào một thứ gì đó rồi rơi bộp xuống đất . Sách đã rơi hôm hết xuống đất mà Phương Noãn vẫn chưa thấy bản thân đau đớn chút nào . Mở mắt ra ... một thân hình to lớn đập vào mắt cô . Người trước mặt cao hơn rất nhiều nên cô phải ngẩng mặt lên mới thấy hết khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-nhin-trung-em-roi/1719337/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.