Mẹ Cố Á Thu sáng sớm về nhà muộn.
Chuẩn bị tốt cơm sáng, đi lên liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, thấy cô đang mặc quần áo, liền hỏi “Hai ngày cuối tuần này, nghe ba con nói con chưa ăn cái gì?”
“Ăn.” Tô Nhuyễn nghiêng người cài lại dây lưng của nội y.
Cố Á Thu lúc này mới phát hiện nội y cô mặc là đồ mới “Là cái mới? Ai mua?”
“Con, bạn học con, cậu ấy……” Tô Nhuyễn đã sớm nghĩ sẵn câu trả lời tốt trong đầu, bởi vì hôm nay gặp ác mộng, vừa rồi lại nghĩ đến Kha Tùng Ứng, cô nhất thời suy nghĩ lung tung, cuối cùng nói dối “Cậu ấy mua.”
“Mẹ quên mua cho con đồ mới.”
Nhưng thật ra Cố Á Thu cũng không nghĩ nhiều, chỉ có chút áy náy, Tô Nhuyễn trước nay đều rất gầy, lúc sơ trung mua nội y có chút lớn, bà nghĩ mua nội y chắc hẳn đã đủ cho cô dùng trong một khoảng thời gian dài.
“Hỏng rồi.” Tô Nhuyễn chỉ đồ lót cũ trên giường “Dây lưng bị đứt.”
Cố Á Thu cầm lên nhìn “Không còn mặc được, ném đi, chờ cuối tuần, mẹ đưa con đi mua đồ mới.”
Tô Nhuyễn xua xua tay “Không cần, đủ rồi, con……”
Cô nghĩ đến Kha Tùng Ứng muốn tới tìm cô vào cuối tuần, trong lòng lại hoảng sợ “Con có đủ để mặc.”
“Cái này bao nhiêu tiền? Con có đưa tiền cho bạn học chưa?” Cố Á Thu xem xét nhãn hiệu nội y, bà không nhìn thấy mạc áo, chỉ nói “Kiểu dáng cũng không tệ lắm, chất liệu nhìn cũng khá tốt.”
Tô Nhuyễn nghe bà nói không nhìn thấy mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-mu/221154/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.