“ Ông chủ! Cho một chai Coca lạnh!”
Giọng nói quen thuộc làm Tô Nhuyễn giật mình đang ngồi xổm liền đứng dậy, cô mò mẫm đi mở cửa sổ, Cô ở tầng hai, phòng hướng về phía mặt trời, cửa sổ rất ít khi mở ra.
Cửa sổ chỉ mở ra một nửa, tiếng nói quen thuộc càng rõ ràng hơn.
“ Sao cả người của cậu lại ướt thế?” Chủ tiệm hỏi.
“Mới bị thầy giáo phạt dọn vệ sinh……” giọng nói Kha Tùng Ứng “ Mới vừa tắm xong, hiện giờ trên người thơm tho ngào ngạt, không tin ông ngửi thử xem……”
“ Cậu phạm lỗi gì rồi?” Chủ tiệm cười ha hả hỏi.
“Đùa giỡn bạn học nữ.”
“Ha ha ha ha ha……”
Tô Nhuyễn trốn phía sau cửa sổ nghe giọng nói bên ngoài, cảm xúc chậm rãi bình thường lại, cô xoa xoa nước mắt trên mặt, tiếp theo đem mảnh vải ướt đẫm trên mắt lấy xuống.
“ Cục cưng! Ba mẹ đi ra ngoài! Cửa đã bị ba mẹ khóa lại!” Giọng nói của ba mẹ phía dưới truyền đến.
Tô Nhuyễn mở cửa ra nói “Dạ!”
Cô xoay người vào phòng, ngồi vào bàn học tìm ra một tờ giấy trắng, tiếp theo cầm một cây bút, đem cây thước thẳng đè ở trên giấy, lúc này mới ở chỗ được đo thẳng bắt đầu viết chữ:
Thật xin lỗi, ba mẹ.
Khi hai người nhìn thấy lá thư này khi đó, có lẽ con đã không còn nữa.
Thật xin lỗi vì đã làm ra loại chuyện này.
Nhưng mà, con chịu không nổi nữa……
Câu chuyện như vậy, trong mấy năm nay, nàng đã viết qua rất nhiều lá, mỗi lần viết xong lúc sau lại tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-mu/221140/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.