Ôn Hinh tuy say nhưng vẫn là có thể nghe rõ giọng nói của người đó,chỉ là đầu có chút không khống chế được,thân thể lảo đảo đi lui vàibước, Triển Dương nhanh tay lẹ mắt ôm chặt eo của cô,khuôn mặt tuấn túlạnh lẽo của Mạc Tư Tước lại nở nụ cười hoa mỹ.
“Hôm nay là sinh nhật của Doãn tiểu thư, không nên làm hỏng!”
Cho dù nhìn thấy hắn đang cười nhưng môi mỏng lại mười phần vội vã không người nào có thể phản kháng.
Nghe được trong lời nói của Mạc Tư Tước có ý bảo vệ mình,Doãn Vân Tuyên nhưcon chim nhỏ dựa sát vào người hắn,trong ánh mắt ẩn giấu không được hâmmộ và tán thưởng.
“Hinh Nhi,cậu không sao chứ?” KiềuLâm nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Hinh,một tay ấn lên trái tim,vẻ mặtđau khổ,cô nhất thời cuống cuồng.
Đang chào hỏi khách khứa Doãn Chính Hào và Tố Tâm nghe tiếng đi tới,nhìn thấy Ôn Hinh saykhướt đầu tựa lên vai Triển Dương, trong ánh mắt của Ôn Tố Tâm có chúttrách móc.
Buổi tiệc tối nay là dụng tâm của DoãnChính Hào để cho Doãn Vân Tuyên kết bạn với một số người ưu tú,có thânphận địa vị xuất sắc,mà Mạc Tư Tước đến càng làm cho nhà họ Doãn suốtđời rực rỡ!
Ôn Hinh thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ôn TốTâm liền bị tổn thương,lúc thấy mẹ săn sóc tỉ mỉ quan tâm Doãn VânTuyên,cô chẳng qua là cảm thấy lòng càng đau đớn!
“Không, không có việc gì… mình muốn đi về…”Thân thể Ôn Hinh cố gắng đứng thẳngkhông muốn dựa vào người Triển Dương, Kiều Lâm vội vã đưa tay đỡ lấycô.Cô biết mình đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997217/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.