Đứng ở trongphòng rửa tay, gương mặt Ôn Hinh tức giận xám ngắt,cô khó xử níu chặttóc dài của mình,muốn cứ như vậy xông ra,lại nghe được giọng nói lườinhác của Mạc Tư Tước, “Vậy bắt đầu từ ngày mai đi, hôm nay quá muộn…”
“Em không cóvấn đề gì ,Tước, em không yên lòng anh ở đây một mình!” Doãn Vân Tuyênđem toàn bộ thân thể áp lên người Mạc Tư Tước, còn mang theo một chútnũng nịu.
“Ngoan,anhthích đàn bà nghe lời!” Mạc Tư Tước cúi xuống,vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng noãn của cô, trong con ngươi màu lam sâu thẳm lại hàm ý không được trái mệnh lệnh.
“Được…” Doãn Vân Tuyên có chút không cam lòng chu mỏ đáp ứng, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Nghe được tiếng đóng cửa lanh lảnh vang lên, Ôn Hinh cũng thả lỏng một chút.
Không nghĩtới chỉ một câu nói của Mạc Tư Tước lại làm cho Doãn Vân Tuyên biết điều nghe theo như vậy, Ôn Hinh mệt mỏi cử động miệng, gương mặt lạnh lùngđá văng cửa đi ra ngoài, Mạc Tư Tước giương cằm cao ngạo,giống như tướng quân vừa chiến thắng trận, khí thế nhìn tới cô.
“A, có DoãnVân Tuyên chăm sóc, vậy ta ngày mai tôi không cần tới?” Ôn Hinh nhìnthấy dáng vẻ đắt ý của hắn cho nên lên giọng hỏi.
“Cô ta đếnvới cô ở đây có quan hệ gì?” Dáng vẻ Mạc Tư Tước vô sỉ làm cho Ôn Hinhhận nghiến răng nghiến lợi, “Dù thế nào đi nửa? Chẳng lẽ anh còn muốnphải ôm một cô,trái ôm một cô sao?”
“Cô có chotôi ôm sao?” Mạc Tư Tước cười tà, Ôn Hinh tức giận tiến đến hất quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997181/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.