Sân thượngphòng của Ôn Hinh và Doãn Vân Tuyên chỉ cách một khe nhỏ, Ôn Hinh rấtthích từ góc độ này nhìn lên bầu trời đầy sao mênh mông bát ngát, tấmmàn đen kết hợp với ánh trăng mông lung càng hiện ra vẻ đẹp đêm tối
Sau bữa cơmtối Ôn Hinh đẩy cửa kiếng đi ra sân thượng, trước mặt thổi tới một trậngió mát,mái tóc dài choàng lên vai bị gió nhanh chóng thổi tung,cô tứckhắc thấp lộc tóc dài phi trên vai đầu, bị gió thổi phấp phới cực kỳgiống hải tảo xinh đẹp,mềm mại dài nhỏ phất phới trên không trung.
Bên tai độtnhiên truyền đến từng đợt âm thanh,cô vừa quay đầu, nhìn thấy trên bancông đối diện kia có một phong cảnh khác, cả người đều dại ra che miệng, không thể tin tưởng lui về phía sau.
Cho đến thân thể đi lui đến sát vách tường trên sân thượng, ánh mắt Ôn Hinh nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang kích tình.
Tuy rằng côđã sớm biết Mạc Tư Tước là người phóng đãng không kềm chế được, lưuluyến bụi hoa nhưng mà tận mắt thấy hắn mạnh mẽ,cô không hiểu tại saophải cảm thấy chướng mắt như thế.
Mạc Tư Tướcđem cả người Doãn Vân Tuyên đặt lên cao, áo cô ta xốc xếch, nửa thântrần đặt ở trên vách tường, một đôi chân trắng tinh quấn ở bên hônghắn, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng nhẹ thở ra dường như khó chịu, hoặc như là hưởng thụ kích thích mình muốn.
Quần áo trênngười Mạc Tư Tước hoàn hảo, chỉ là khóa quần kéo ra,hung mãnh dùng sứcđưa đẩy trong thân thể cô gái kia,hai tròng mắt xanh lam lại nhìn thẳngtắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997162/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.