“Dì Tâm nóiem đã trở về, tại sao lại đợi anh?” Doãn Thiên Kỳ đem cô kéo vào trongxe, sau đó chậm rãi lái tới phòng ăn gần trường học.
“A, không cóchuyện gì,em không muốn quấy rầy anh!” Ôn Hinh rơi vào bất an đi theophía sau Doãn Thiên Kình,trời đã tối, trong phòng ăn cũng không có nhiều người, Doãn Thiên Kình kéo ghế ra cho cô, vừa rồi lên xe hắn liền chú ý tới vết thương trên đùi cô.
Hắn đang đợi cô mở miệng trước!
“Hinh Nhi,emphải nhớ kỹ anh sẽ là anh là chồng tương lai của em, có chuyện gì nhớphải nói với anh, biết không?” Doãn Thiên Kình ở ngồi xuống bên ngườicô, bàn tay to lớn ấm áp đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô, trong mắt cóchút yêu thương, “Tại sao bị thương thế kia ?”
“Em không cẩn thận vấp ngã…” Ôn Hinh nhìn ánh mắt thâm tình, mùi vị trên người hắn làm cho cô cảm thấy yên tâm.
Doãn Thiên Kình vén tóc trên trán cô, nhẹ nhàng hôn lên, hắn không thích miễn cưỡng cô cho dù hắn biết cô nói dối.
“Đã gặp Mạc Tư Tước sao?” Một lúc lâu, món ăn được bưng tới, Doãn Thiên Kình một vì cô chia thức ăn, một bên thờ ơ hỏi.
Ôn Hinh không nói, chỉ là gật đầu. Sau đó, môi cô co giật muốn giải thích cái gì,nhìn dáng vẻ thờ ơ của Doãn Thiên Kình cô lại trầm mặc.
Cô ăn rất ít, trước đó có uống qua một ly sữa tươi,trong bụng ấm áp , mà cô khôngbiết là bởi vì hành động vô tâm của Mạc Tư Tước hay là bởi vì Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997128/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.