Không có gì, so với vui mừng này cô càng thấy vui hơn!
Ôn Hinh mấpmáy đôi môi bị cô cắn đến tím bầm, cô dùng hết khí lực toàn thân thoátkhỏi tay,sắc mặt Mạc Tư Tước tối sầm, lúc cô vội vã xoay người là lúccon ngươi sáng lấp lánh của hắn cũng bỗng ảm đạm xuống.
“Tôi đãbiết!” Mắt Ôn Hinh đỏ hồng giữ không cho những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, đó là cô còn muốn vì mình lưu lại một tia tôn nghiêm cuốicùng, cô xoay người bỏ đi, không hề liếc hắn một cái.
Chỉ để lại ba chữ kia, cô biết từ mới bắt đầu, hắn đối với cô cũng không phải là thật sự.
Cô rõ ràng nghe thấy âm thanh thanh thúy rơi xuống,nặng trĩu,đó là thanh âm cõi lòng tan nát…
Bước chân của hắn dường như muốn theo cô đi ra ngoài, người phụ nữ phía sau không cam lòng cản trở đường đi hắn, cánh tay gắt gao kéo cánh tay hắn, “Tước,thời gian đã đến, chúng ta cùng đi khui sâm banh đi!”
Ánh mắt MạcTư Tước lạnh lẽo, ngoài dự liệu của cô hắn bắt lấy cái cổ của cô,hắnnghiêng người lên phía trước, ghé vào tai cô nói, “Doãn Vân Tuyên, vịtrí Mạc thiếu phu nhân không phải dễ ngồi,cô ngồi vững cho tôi !”
Doãn VânTuyên chưa thấy qua Mạc Tư Tước cười đến khát máu như thế, hắn bây giờnhìn qua cực kỳ giống sư tử ngủ say vừa mới tỉnh , giương máu phun ngụmlớn, đối với cô tàn bạo giơ răng nanh.
Mạc Tư Tướcdùng sức bóp cổ cô, sau đó phút chốc đem cô ta đẩy ra, trực tiếp đi khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997092/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.