Chương trước
Chương sau
Mạc Tư Tướcngửi được mùi tanh của máu tươi, hắn nheo lại con ngươi màu lam, sâukhông lường được nhìn chằm chằm cô, có chút không xác định hỏi , “Em nói cái gì?”

“Anh quên rồi sao? Một tháng trước, ngay phòng này, trên chiếc giường này, anh đãchiếm đoạt em…” Ôn Hinh đưa ngón tay trắng noãn xoa ngũ quan tuấn mỹ của hắn, sau đó vừa cười vừa nói, “Em bảo anh mang bao, anh không chịu…”

“Vì thế, nơinày có …” Ôn Hinh lôi kéo tay hắn, dùng sức ấn bụng của mình, sau đócười có chút lạnh lẽo, “Nhưng mà bây giờ không có, anh cảm thấy sao?”

Ngực của Mạc Tư Tước đau như bị đánh một đấm , hắn thở hổn hển, vết tích trong tay làm tim cho hắn đột nhiên lạnh.

“Mạc Tư Tước, tin vui này có đủ lớn hay không?” Ôn Hinh học dáng vẻ của hắn, nghiêmtúc nháy con ngươi nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, Mạc Tư Tước lại rơivào hố sâu do cô giăng cho ,hắn kinh ngạc không thể tự kềm chế.

Ôn Hinh nhìnvẻ mặt hồn bay phách lạc của hắn, cô lại nổi lên nụ cười, sau đó lạnhlùng đẩy hắn ra, không nói một câu đi ra ngoài.

Trên giườnglớn màu lớn có một vết máu màu đỏ kinh sợ, giống như cô lần đầu tiênnằm dưới than hắn nở rộ đẹp đẽ.Lúc này ngón tay Mạc Tư Tước run rẩy mộtchút, sau khi hiểu ý lời cô nói, hắn bỗng nhiên hoàn hồn, rất nhanh đuổi theo, thế nhưng đã không có bóng dáng của cô.

“Ôn Hinh,người phụ nữ đáng chết này!” Mạc Tư Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, vộivã lên xe phát động cơ, dọc theo đường phố tìm bóng người của cô.

Ôn Hinh nhìnchăm chú vào xe của hắn biến mất, sau đó từ phía say cây ngô đi ra,côôm cánh tay một mình sưởi ấm , nhìn trời nhẹ nhàng cười.Sau đó đi vàomột phòng trọ đối diện, cầm băng vệ sinh đi vào WC.

Cô lần đầu tiên cảm thấy may mắn, kinh nguyệt của mình tới thật là đúng lúc!

Tới bệnh viện, Doãn Thiên Kình đã tỉnh, đang chuẩn bị nhổ kim tiêm đi ra ngoài tìm cô.

“Ôn Hinh đãtới, anh cả ,anh đừng lộn xộn nữa !” Doãn Thiên Kỳ giơ một tay ngăn chặn cánh tay của hắn, ngăn lại hắn xuống giường.,sau đó nhìn thấy Ôn Hinhxuất hiện, hướng cô vẫy vẫy tay.Ôn Hinh vội vã chạy tới, vẻ mặt áy náynhìn hắn, “Xin lỗi, anh cả, đều là em không tốt!”

” Nha đầu!Anh không trách em, chớ tự trách mình!” Doãn Thiên Kình kéo cô ngồixuống ở bên giường, hai mắt sưng to như hai quả hạch đào làm cho tronglòng hắn sinh thương tiếc.

“Anh cả, anhcó sao không?” Ôn Hinh quén ngón tay của hắn, nhìn thần sắc hắn suy yếu, cô vội nói, “Chờ anh khỏe đã, chúng ta sẽ ở chung một chỗ đi! Anh cả,em nguyện ý dùng nửa trái tim cộng với của anh thành một trái tim hoànchỉnh!”

“Xin lỗi, emsau này không bao giờ vờ ngớ ngẩn nữa, anh cả,em biết sai rồi!” Ôn Hinhmột tay hoàn ở hông của hắn, Doãn Thiên Kình vuốt mái tóc của cô, vuimừng cười.

Doãn Thiên Kỳ nhìn hai người ôm cùng một chỗ, bất động thanh sắc rời khỏi bệnh viện, sau đó đi về nhà họ Doãn báo bình an.

Ôn Tố Tâm vừa rạng sáng ngày thứ hai liền tới bệnh viện, lúc nhìn thấy Ôn Hinh trong lòng có vài phần áy náy.

Không phủnhận, trong lòng của bà còn tồn tại vài phần tư tâm ,bà chỉ là muốn làmcho Ôn Hinh và Doãn Thiên Kình tách ra, không nghĩ tới sẽ có cục diệnhôm nay.

Mà bà càngkhông có nghĩ tới, Doãn Vân Tuyên tâm tư ác độc, con bé cũng không phảidựa theo cách lúc trước trực tiếp đưa Hinh Nhi xuất ngoại!

” Dì Tâm, con không sao .Chuyện Hinh nhi cũng không cần dì bận tâm, con sẽ an bài!”Doãn Thiên Kình được Ôn Hinh nâng ngồi dậy, hắn đã nhờ Doãn Thiên Kỳ đixử lý, chờ hắn xuất viện, hắn liền đưa Ôn Hinh đến biệt thự của mình, ởđây hắn sẽ chăm sóc cô!

“Chuyện nàykhông được!” Ôn Tố Tâm một lời liền cự tuyệt, làm cho Doãn Thiên Kìnhkhông vui lắm nheo mày, hắn đối với mẹ kế có vài phần tôn trọng, nhưngdì ấy không có tư cách xen vào cuộc sống của hắn.

“Thiên Kình,Chính Hào cũng rất lo lắng thân thể của con, về nhà điều trị một khoảng thời gian được không?” Ôn Tố Tâm nghe được bọn họ muốn ở chung, tim đập càng nhanh hơn, bà kiên quyết muốn tống Ôn Hinh rời khỏi, không phải là vì ngăn cản bọn họ ở một chỗ sao?

” Dì Tâm sẽkhông ngăn cản các ngươi, Vân Tuyên vừa mới đính thành hôn, con và Hinhnhi đợi một khoảng thời gian nửa có được hay không?”

Điệu bộ Ôn Tố Tâm mềm mại, nếu như không ngăn cản được quyết định của hắn, bà chỉ có thể kéo dài thời gian không thể để cho Doãn Thiên Kình và Ôn Hinh đơnđộc ở bên ngoài, chỉ có bà biết nguyên nhân thực sự bọn họ không thểcùng một chỗ…

Doãn ThiênKình nghe Ôn Tố Tâm thành khẩn nói, sau đó liếc mắt nhìn Ôn Hinh, gậtgật đầu, sau đó còn nói thêm, “Sau này Hinh Nhi cũng về nhà họ Doãn, sau này đều là người một nhà!”

Ôn Tố Tâm không có lý do gì cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đồng ý, chí ít ở dưới mắt bà,bà còn có thể nhìn bọn họ!

Ôn Hinh đi về trường học thu dọn đồ đạc về nhà họ Doãn, Kiều Lâm rất là không muốnkéo tay cô ra khỏi trường học, Ôn Hinh cười gõ đầu của cô, “Mình cũngkhông phải không trở lại đi học, sau này còn có thể mỗi ngày gặp mặtnha!”

“Không giống đâu nha, trước đây chúng ta đều ngủ chung !” Kiều Lâm bĩu môi, giúp cô đem hành lý để lên xe.

Tới đón ÔnHinh chính là Doãn Thiên Kỳ, nhìn thấy dáng vẻ Kiều Lâm như không muốn,hắn huýt sáo, hướng cô ám muội trừng mắt nhìn, “Lâm Lâm, nếu không emcũng theo anh về nhà đi, em muốn ở bao lâu cũng được!”

“Cút!” Tâm trạng Kiều Lâm đang khó chịu, nghe dáng vẻ hắn lưu manh huýt gió, trực tiếp làm lộ câu thô tục.

“Chậc chậc, thật không đáng yêu!” Doãn Thiên Kỳ khẽ thở dài hai tiếng, sau đó không nói.

“Hinh nhi,nếu như Doãn Vân Tuyên dám ức hiếp bạn,mình sẽ giúp cậu đánh con nhỏđó!” Kiều Lâm cuối cùng vẫn là không yên lòng bám vào nói, Ôn Hinh liêntục gật đầu, Doãn Thiên Kỳ bên cạnh nhịn không được xen vào nói nói, “Cô yên tâm đi, có anh cả của tôi ở đó, không ai dám khi dễ cô ấy!”

“Cúi chào!” Ôn Hinh hướng Kiều Lâm phất phất tay, xe trượt đi ra ngoài, sau đó hướng về phía nhà họ Doãn.

Ôn Hinh ởgian phòng cách vách Doãn Vân Tuyên, thế nhưng từ giờ khắc này, cô sẽkhông lui nữa, lại càng không để cho bất luận kẻ nào tổn thương được côdù chỉ một chút!

Ôn Hinh vừavào Doãn gia, sau đó xe Mạc Tư Tước cũng chạy đến, mái tóc hắn mất trậttự, hai mắt màu đỏ tươi, cằm có vài cọng rau, giống như một người sănbắn nguy hiểm.Hắn không coi ai ra gì, trực tiếp túm lấy cổ tay Ôn Hinh,sau đó kéo cô lên lầu, sau đó đóng mạnh cửa phòng!

“Ngày hôm qua em nói những đó là có ý gì?” Mạc Tư Tước phẫn nộ đẩy ngã cô trêngiường, hai cánh tay nặng nề ngăn chặn cô.Ôn Hinh nhìn thấy hắn bận bộquần áo ngày hôm qua đáy mắt mang theo tơ máu, trong lòng không khỏixông lên một trận trả thù khoái ý.

Cô cười duyên một tiếng, sau đó hỏi ngược lại, “Anh thông minh như vậy, không biết là có ý gì sao?”

Mạc Tư Tướctuy rằng đã đoán được, thế nhưng một khắc cô nói có như vậy, hắn thậtlà mừng rỡ như điên , thế nhưng người đàn bà đáng chết này, lại dám lừa gạt hắn!

Hắn đưa tay,trực tiếp đưa vào trong quần lót của cô, sờ đến một tầng trở ngại, lúc này tròng mắt của hắn u ám, toàn thân tản ra hơi thở băng lãnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.