Chương trước
Chương sau
“Mẹ, mẹ ở đây làm cái g nhaì?” Mạc Tư Tước vội vàng tới, trên trán còn chảy mồhôi.Hắn rất nhanh từ trong tay Lạc Na đoạt lại cái chìa khóa, sau đókhông vui nhìn về phía Doãn Vân Tuyên.

“Cô lên xe chờ rôi!” Mạc Tư Tước trực tiếp kéo người Doãn Vân Tuyên ra, sau đó tuyệt không dịu dàng đẩy ra ngoài.

Doãn VânTuyên nhìn sắc mặt hắn không vui,biết điều chạy ra ngoài,. Mạc Tư Tướcvừa ngồi xuống, Lạc Na cũng một lần nữa ngồi trở lại.

“Mẹ biết côấy là em gái của Doãn Thiên Kình, thế nhưng hiện tại con đã xác định côấy là vị hôn thê của con,cô ấy nhất định phải sinh con cho con nha!”

“Ông ngoạicon sắp không được rồi…” Tay Lạc Na cầm ly trà có chút run, con ngươilam thâm thúy của Mạc Tư Tước phút chốc trợn to.

Hắn mới từ Anh quốc trở về không có bao lâu, ông ngoại làm sao gặp chuyện nha?

“Daniel bênkia đang nhắm chằm chằm, hắn nhất định sẽ trên con, còn có Mạc Tư Lycũng mau trở lại , Tư Tước con nhất định phải sinh một đứa con!”

Lạc Na đốivới con riêng của Mạc Tấn Kỳ rất không cam lòng, nhưng là sự tồn tại của hắn cũng chính là chứng minh Mạc Tấn Kỳ phản bội bà.Bà không thể để cho quyền kế thừa của Mạc Tư Tước rơi vào tay đứa con riêng kia!

“Mẹ! Nhữngviệc đó con có thể ứng phó,mẹ không cần lo lắng, đồ của con, ai cũngcướp không được!” Ngón tay thon dài của Mạc Tư Tước gõ lên mặt bàn, còn đối với an bài của Lạc Na, hắn cũng không đáp lại.

“Tư Tước, con cũng không còn nhỏ .Nếu như là người phụ nữ khác thì không nói gì,nhưng mẹ không hy vọng là Doãn Vân Tuyên,mê vừa nhìn thấy cô ấy liền nghĩđến Khả Khả!”

“Nếu như cô ấy có thể cho con một đứa bé trai hoặc gái, ân oán quá khứ coi như xong đi!”

Lạc Na vỗ nhẹ tay của con trai, lấy lùi để tiến khuyên bảo.

Bà cũng không tán thành con mình làm cách như thế.Nhưng Mạc Tư Tước là hy vọng duynhất bây giờ của bà.Hắn hiện tại trước gặp sói sau có hổ, bà chỉ hy vọng hắn bình an là đủ rồi.

“Mẹ! Chuyệncủa con không cần mẹ nhúng tay vào, mẹ sau này cũng đừng tìm Doãn VânTuyên ! Chuyện con không muốn làm, ai cũng không miễn cưỡng được!” MạcTư Tước không kiên nhẫn đứng lên, sau đó áy náy nhìn về phía Lạc Na gậtgật đầu, lsau đó đi ra ngoài.

Mạc Tư Tướcphát động động cơ, Doãn Vân Tuyên ngồi ở bên cạnh sắc mặt ửng đỏ nhìnhắn, ánh mắt cô xấu hổmuốn ám chỉ hắn chuyện gì gì đó. Mạc Tư Tước nhíumày, sau đó cũng không quay đầu lại nói với cô, “Không cần nói, để chotôi yên tĩnh một hồi!”

Mạc Tư Tướcmột tay điều khiển tay lái, tay kia chống ở cửa sổ xe t, vỗ về cái trán, sau đó đột nhiên giẫm chân ga chạy thẳng về phía trước.Doãn Vân Tuyênnhìn hắn chạy như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút buồn bực.

Đem Doãn Vân Tuyên đuổi về Doãn gia, Mạc Tư Tước cũng không có dừng lại mà là trực tiếp lái xe đi.

Ánh mắt hắnkhông tự chủ được nhìn về phía lầu ba, trên ban công kia có một bongngười nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở ghế, tầm mắt cùng lúc nhìn thẳng hắn . Ôn Hinh nhanh chóng mở rộng tầm mắt, Mạc Tư Tước lại rất nhanh giẫm chânga.

Doãn VânTuyên chưa có trở về phòng mà trực tiếp mở cửa phòng Ôn Hinh, đi tớitrước mặt Ôn Hinh lấy cái điện thoại cô đang nghe giật ra.

“Làm cái gì?” Nụ cười của Ôn Hinh trầm xuống, hơi không vui.Cô vào đây mấy ngày nàyđều tận lực không chọc tới cô ấy, còn cô ấy muốn tìm đến gây chuyện, ÔnHinh cũng sẽ không nhịn nữa.

“Cô và Mạc Tư Tước cùng đi Anh quốc?” Doãn Vân Tuyên vênh váo tự đắc liếc xéo cô,trong mắt thiêu đốt không cam long và đố kị, cô rõ ràng cảm giác được Ôn Hinh thay đổi, là anh cả dung túng cô ấy hay là Mạc Tư Tước?

Cô không nghĩ ra ngày đó an bài đò đưa cô đi, thế nhưng ba người kia trong một đêmliền mất đi tin tức, mấy ngày đó Mạc Tư Tước cũng mất tích.Trong lòng cô có loại dự cảm không tốt, thế nhưng Mạc Tư Tước từ Anh quốc trở về, lại cho cô một niềm vui ngoài ý muốn nhưng cô thế nào cũng khôngnghĩ tới, hắn mấy ngày nay ở cùng một chỗ với Ôn Hinh!

Như vậy Mạc Tư Tước cũng biết, cô làm những chuyện kia với Ôn Hinh, thế nhưng hắn lại không có hỏi cô!

Doãn VânTuyên không biết cô và Ôn Hin người nào mới là người quan trọng tronglòng hắn.Ngày hắn đính hôn với cô,hắn cũng dung túng cô xúc phạm tới Ôn Hinh, thế nhưng vì sao hiện tại cảm giác của hắn đối với lại như gầnnhư xa?

“Đúng thì thế nào?” Ôn Hinh không e dè thừa nhận, mắt to bướng bỉnh một mảnh thảnnhiên, như vậy càng làm cho Doãn Vân Tuyên thở gấp tức giận!

“Ôn Hinh, côlà người không biết xấu hổ! Hắn bây giờ là vị hôn phu của tôi, cô khôngsợ làm thất vọng anh tôi sao?”Ngực của Doãn Vân Tuyên phập phồng, vunglên tay định đánh cô.Ôn Hinh rất nhanh bắt được tay cô, sau đó trở taycho cô một cái tát.

Doãn Vân Tuyên tỉnh mộng, cô gái luôn ủy khuất cầu toàn lại dám đánh cô?

“Đây làchuyện cô nợ tôi ! Doãn Vân Tuyên, tốt nhất cô nên quản người đàn ôngcủa mình, đừng đến đây chọc tôi, đây là lời khuyên tôi dành cho cô!”Lòng bàn tay của Ôn Hinh phát đau, một tát này,cô dùng toàn lực tronglúc đó cô và Doãn Vân Tuyên đều đau!

Cô đẩy Doãn Vân Tuyên ra, sau đó đi ra gian phòng, lên lầu bốn.

Doãn VânTuyên đứng ở tại chỗ ngốc sửng sốt hồi lâu, trên gương mặt truyền đếnlửa nóng đau đớn,lúc này cô mới ý thức được Ôn Hinh thật là thay đổi!

Quá khứ côchẳng qua là khinh thường và tranh đoạt của cô ấy, nhưng mà bây giờ côấy từ một tiểu cừu biến thành tiểu mèo hoang hung hãn.Câu cuối của côấy, càng làm cho Doãn Vân Tuyên cảm thấy sợ hãi!

Doãn ThiênKình buông tạp chí trong tay xuống, nhìn chằm chằm người nằm ở trongngực hắn, vẻ mặt không yên long của Ôn Hinh, sau đó gãi gãi lòng bàntay của cô, đem cả người cô ôm vào trong lòng.

“Làm sao vậy? Vân Tuyên ức hiếp em à?”

Ôn Hinh nhìnlại ánh mắt dịu dàng của hắn, lắc đầu, sau đó nằm úp sấp trong ngựcDoãn Thiên Kình, nghiêm túc hỏi hắn, “Anh cả!Nếu như em đánh Vân Tuyên, anh có còn không yêu em nửa không?”

Ôn Hinh nằm ở trên người hắn, rũ lông mày xuống, có chút hối hận hỏi ra vấn đề này.Cô làm sao không biết, tất cả mọi người Doãn gia đều lo cho Doãn VânTuyên, mà cô chỉ là một một người ngoài!

“Đương nhiênyêu thương!” Doãn Thiên Kình chuyển động hai tròng mắt, vuốt vuốt taycô, sau đó phóng tới bên mép hôn một cái, “Anh đau lòng cho Hinh nhi,tay có đau hay không?”

Ôn Hinh bỗngdưng ngẩng đầu, nhìn thấy đáy mắt Doãn Thiên Kình vô cùng trìu mến, côcảm động ôm lấy cổ của hắn, hôn lên cằm của hắn, “Anh cả…”

“Em gái đương nhiên quan trọng,nhưng bà xã quan trọng hơn!” Doãn Thiên Kình thâm tình nhìn chăm chú vào con ngươi đen trong suốt của cô, sau đó hôn lên môicủa cô, ngón tay của Ôn Hinh luồn vào mái tóc đen nhánh của hắn, bịđộng chấp nhận hắn hôn môi mình.

Bà xã… hai chữ đó, sau này, cô chính là vợ của Doãn Thiên Kình a !

Ôn Tố Tâm lúc đi vào nhìn thấy trong phòng hai người đang triền miên ôm hôn ,bà lậptức thay đổi sắc mặt, sau đó nặng nề mà kêu tên Ôn Hinh, “Hinh Nhi!”

Ôn Hinhthoáng cái đẩy Doãn Thiên Kình ra, khuôn mặt tinh xảo có vẻ hoảngloạn.Doãn Thiên Kình thật ra khí định thần nhàn lau nước miếng của mìnhdính bên khóe môi Ôn Hinh đi, sau đó tiếp nhận chén thuốc bắc do Ôn TốTâm bưng tới.

“Đã trễ thếnày, con ở trong phòng Thiên Kình làm cái gì? Về phòng của mình đi!” ÔnTố Tâm nhìn cô nháy mắt, Ôn Hinh vội thè lưỡi, sau đó nghe lời đi rangoài, Ôn Tố Tâm sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.