Nghe được thanh âm của hắn, tất cả động tác trong tay bác sĩ đều dừng lại, trong phòng mổ vắng vẻ , chỉ có dụng cụ chuyển động phát ra âmthanh , Doãn Thiên Kình hơi thở dồn dập, thoáng cái đem Giản Ny trên bàn mổ kéo xuống.
“Thiên Kình?” Giản Ny có chút ngoài ý muốn, một khắc kia bị hắn dắt tay, bọn họ dường như lại nhớ tới cảm giác mới quen .
“Giữ lại đi…” Doãn Thiên Kình mệt mỏi nhắm mắt lại , sau đó ở trong lòng làm một quyết định quan trọng.
Không có cách nào hắn không thể tàn nhẫn như vậy , chỉ sợ chuyện nàylà ở ngoài dự tính của hắn, hắn cũng không thể lần thứ hai phạm sai lầmgiống như năm năm trước .
Doãn Thiên Kình kéo tay Giản Ny ung dung đi theo hướng thang máy, lúc đi ngang qua cửa cầu thang , hắn không phát hiện một đường khúc quanhmột đường Ôn Hinh theo dõi hắn đi tới bệnh viện .
Ôm ấp người kia trong ngực ,bây giờ đã không thuộc về cô sao?
Ôn Hinh từ từ toàn thân ngồi xổm xuống ôm đầu gối , chán nản nhìn hai người đứng gần vách tường trước mặt nàng từ từ đi mất.
Khi về đến nhà Doãn Thiên Kình vẫn chưa về, Ôn Hinh một mình đợi ởtrong phòng không có mở đèn, trời bên ngoài đã tối, ánh đèn u ám theo lá cây đu đưa rọi vào giữa phòng , dường như cũng đẩy vào một tầng ưuthương, Ôn Hinh dường như đã không sợ hãi đối mặt với màn đêm không bờbến .
Cô đã không biết mình hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997026/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.