Editor: Ninh Nhiên
?
Tác giả có lời muốn nói: A ha ha, ngượng ngùng, tuy rằng 'cô bé lọ lem' hắc hóa, nhưng mà【 Bíp——】còn ở phía sau, lần này chỉ là khúc nhạc dạo... Với lại chương này có cao năng khá mạnh, xin mời các bạn mang mũ bảo hiểm thật chắc...
- ---
Ngày tổ chức vũ hội, Trisilia và Antasia chia nhau thay bộ váy tự cho là xinh đẹp nhất, đeo trang sức sang quý nhất, rồi ngẩng đầu đi theo mẹ của các cô, vênh váo tự đắc ra cửa.
Cinderella mặt hiện ý cười, đứng bên cạnh cửa nhìn theo các cô rời đi.
Mẹ kế rất hài lòng với thái độ không khóc không nháo an tĩnh đợi ở nhà của cậu, theo lời mẹ kế chính là, cậu còn rất tự mình hiểu lấy, biết bản thân không xứng với hoàng tử cao quý.
Đối với sự khinh bỉ đó, Cinderella chỉ trả lại một nụ cười trông rất dịu ngoan.
Nhưng mà thật đáng tiếc, mặc dù mẹ kế cảm thấy địa vị của mình rất cao, tự mình cảm thấy hài lòng, hai người chị kế cũng cho rằng bản thân vô cùng xinh đẹp, nhưng hoàng tử người ta ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho bọn họ.
Cuối cùng, hoàng tử mời một cô gái xinh đẹp dịu dàng khác khiêu vũ.
Việc này khiến Trisilia tự cho bản thân là hoàn hảo tức điên lên, toàn bộ buổi tối đều chỉ lo hung tợn trừng mắt với cô gái may mắn kia, không thèm quan tân đến việc gì khác.
Đáng tiếc cô không biết, cô càng trừng, ấn tượng của hoàng tử đối với cô càng không tốt.
Antasia bên cạnh không thông minh hơn bao nhiêu, có điều cô ta tuy rằng căm giận bất bình nhưng tốt xấu gì cũng không rêu rao giống Trisilia—— cô nhìn chằm chằm cô gái người ta đến mức đôi mắt đã sắp toát ra lửa rồi.
Thẳng đến khi vũ hội kết thúc, cả khuôn mặt Trisilia đều rất xấu. Kỳ vọng nhiều bao nhiêu thì thất vọng lớn bấy nhiêu. Cô giống như ếch ngồi đáy giếng tự đắc kiêu ngạo, tuyệt nhiên không thể chịu nổi việc bị hoàng tử bỏ qua.
Dọc đường về nhà, trong miệng Trisilia vẫn luôn tràn ngập lời chửi rủa độc ác đối với cô gái may mắn kia: "Đáng chết! Thật là làm bộ làm tịch! Bộ dạng xấu như vậy, tính cách cũng không tốt, thật không biết đến tột cùng là hoàng tử coi trọng con nhỏ ngu xuẩn kia ở điểm nào!"
Cô phẫn hận bất bình, ngay cả Antasia ngày thường rất thích đối nghịch với cô sau khi liếc mắt nhìn cô một cái cũng thức thời ngậm miệng lại, không đi trêu chọc cô.
Vì thế không hề nghi ngờ, Trisilia căm tức không có chỗ phát tiết, vừa về đến nhà đã lập tức đem toàn bộ lửa giận trút lên trên người Cinderella vô tội.
"Mày! Đi quét lại toàn bộ sàn nhà một lần! Rồi giặt sạch hết những bộ quần áo mùa đông của tao! Còn có, tất cả màn cửa cũng phải giặt sạch, à đúng rồi, vẫn còn thảm, thảm cũng bắt buộc phải sạch sẽ! Không làm xong hết những việc đó thì không được đi ngủ!"
Sau khi nói xong một chuỗi việc khó nhằn, Trisilia nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của Cinderella, lúc này lửa giận tăng vọt mới thoáng tiêu giảm một chút.
Cinderella nhìn cô, trên mặt thậm chí vẫn có thể duy trì mỉm cười, lời nói khỏi miệng vẫn vô cùng quan tâm: "Chị tức giận lâu như vậy, nhất định là đói bụng rồi đúng không? Có muốn em đi làm một chút đồ ăn không?"
Trisilia nghe xong nhăn mày lại, không khách khí mắng: "Buổi tối mà ăn cái gì, mày muốn tao béo chết sao! Không ăn! Mày chỉ cần nhớ rõ làm xong mọi chuyện là được!"
Nói xong, cô lập tức bày ra khí thế hung dữ đi lên lầu.
Antasia đi ngang qua người Cinderella, liếc mắt nhìn cậu, miệng cong cong, trong mắt lộ ra một loại vui sướng khi người gặp họa: "Hôm nay tâm tình Trisi không tốt lắm, vậy mà mày còn dám trêu chọc em ấy?"
Cinderella quay đầu nhìn lại Antasia, khóe miệng mỉm cười vẫn không thay đổi: "Antasia, bữa sáng ngày mai cô muốn ăn cái gì?"
Antasia nhìn đôi mắt màu xanh ngọc sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp của cậu, khóe miệng tức khắc co quắp, ác thanh ác khí* nói: "Cứ như bình thường là được rồi! Đừng có lười biếng!"
(*) Ác thanh ác khí: hình dung giọng nói rất tức giận, lời nói nặng nề, hung ác độc địa, thái độ thô bạo.
Nói xong nhanh chân chạy lên lầu.
Tâm tình mẹ kế cũng không tốt, lúc vừa về đến nhà bà ta đã đi thẳng lên phòng, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho Cinderella.
Vì thế lúc này phòng khách liền trống rỗng, chỉ còn lại một mình Cinderella.
Cinderella ngẩng đầu nhìn lên lầu, ý cười bên môi càng đậm: "Một khi đã như vậy thì xin mời quý trọng thật tốt bữa sáng ngày mai đi, mẹ kế, Antasia, còn có thân ái của tôi, Trisi."
Bữa sáng ngày hôm sau vô cùng phong phú, phong phú đến mức làm mẹ kế và hai người chị kế đều có chút ngoài ý muốn.
Nhưng bọn họ cũng tự động cho rằng Cinderella muốn làm như vậy để khôi phục lại tâm tình thất vọng và phẫn nộ của bọn họ. Vì thế, trong sự mâu thuẫn giữa hai cảm xúc khinh thường và vừa lòng, các cô đã ăn xong bữa sáng, sạch sẽ, không thừa lại chút nào.
Lúc Cinderella thu thập chén đĩa, nhìn mâm cơm càng thêm 'sạch sẽ' hơn so với ngày thường, trong mắt bỗng nhiên toát ra một mạt ý cười, khóe môi hơi hơi gợi lên.
Thời điểm cậu ở dưới lầu làm việc, cố ý dựng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên trên, chờ đến khi không còn một tiếng động nào nữa, cậu mới xách góc váy, chậm rì rì đi lên lầu.
Trước tiên cậu đến phòng mẹ kế, nhìn mẹ kế xiêu vẹo ngất xỉu trên giường, nghiêng đầu cười khẽ. Ngay sau đó, cậu lại đến phòng Antasia, sau khi xác định cô ta cũng hôn mê mới đi đến phòng Trisilia.
Không ngoài dự liệu, Trisilia cũng nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Cinderella đi qua, lẳng lặng nhìn gương mặt an ổn ngủ say của cô, không nhịn được duỗi tay sờ sờ mặt cô, lại cầm lòng không đậu mà cúi đầu, ở trên môi cô hôn xuống.
Môi cô quá mềm, quá ngọt, Cinderella thiếu chút nữa đã sa vào trong đó, không thể thoát ra được.
Cũng may cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện mình phải làm, phí rất nhiều sức lực mới khống chế được sự say mê của bản thân, rời khỏi môi cô.
Cinderella chưa đã thèm liếm liếm môi, lưu luyến đưa mắt nhìn Trisilia trên giường một cái, ánh mắt dần dần thâm trầm, đôi mắt màu xanh lam thoáng chốc giống như biển rộng bị gió lốc cuốn lên vô số bọt sóng.
Cậu cầm chìa khóa đem cửa khóa trái, sau khi xác định Trisilia không thể ra ngoài mới đi đến phòng Antasia.
Cậu đỡ Antasia đang bất tỉnh nhân sự lên, ném vào phòng mẹ kế, để cô ta và mẹ kế cùng nằm ở trên giường, lấy dây thừng cột tay chân bọn họ vào với nhau rồi ngồi xuống một bên, thưởng thức con dao găm trong tay, lẳng lặng chờ bọn họ tỉnh lại.
Bên trong bữa sáng Cinderella làm cho bọn họ có hạ thuốc mê. Trong đó, Trisilia là hạ nhiều nhất, cho nên trong một chốc cô vẫn chưa thể tỉnh lại.
Mà mẹ kế và Antasia nơi này, dược tính không phải là quá mạnh, hiện tại cũng gần như đã tan rồi.
Cinderella vẫn luôn kiên nhẫn ngồi chờ ở bên cạnh, bởi vì hàng năm lao động nên ngón tay nhìn qua vô cùng linh hoạt, thưởng thức con dao găm sắc bén trong tay, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn hai người họ. Lúc nhìn thấy ngón tay mẹ kế giật giật, còn Antasia thì chậm rãi mở to hai mắt, gương mặt cậu bỗng chốc treo lên một nụ cười có phần quỷ dị.
Nói như thế nào nhỉ, kỳ thật nụ cười của cậu vẫn rất dịu ngoan, nhún nhường cung kính, nhưng khi kết hợp với đôi mắt xanh lam nặng nề kia, không biết vì sao nụ cười đó liền trở nên quỷ dị đáng sợ hơn.
Antasia vừa mở mắt đã nhìn thấy một Cinderella quỷ dị như vậy, lập tức run lên một cái, sợ tới mức hé miệng muốn gào thét.
Nhưng làm cô ta sợ hãi chính là, cô ta vậy mà không thể kêu ra được bất kỳ âm thanh gì!
Antasia không thể tin nổi mở lớn hai mắt, nỗ lực há to miệng muốn phát ra tiếng nhưng một chút âm tiết cũng phun không ra.
Cinderella vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cô ta, thấy cô ta nỗ lực muốn la hét, liền cười tủm tỉm nói: "Không cần uổng phí sức lực đâu. Tôi cho cô ăn ách dược*, cô sẽ không thể phát ra tiếng."
(*) Ách dược: thuốc câm, tùy liều lượng và độ độc của thuốc để quyết định người uống có thể nói lại được hoặc câm vĩnh viễn.
Antasia mở to hai mắt, vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu.
Chẳng được bao lâu, mẹ kế cũng chậm rãi mở mắt.
Mẹ kế hiển nhiên có đầu óc hơn Antasia nhiều, sau khi nhìn thấy Cinderella không giống như ngày thường, việc đầu tiên không phải là sợ hãi thét chói tai, mà bình tĩnh quan sát tình cảnh của mình.
Bà ta phát hiện mình và Antasia bị dây thừng trói lại vào nhau. Dây thừng thật sự buộc rất chặt, thậm chí còn ghì bà ta hơi đau. Bà ta bị dây thừng trói cho bất động, càng không cần phải nói đến việc trốn thoát.
Rất mau, bà ta đã phát hiện ra trạng thái không thể thét ra tiếng của Antasia, cũng thử nói chuyện, quả nhiên không có tiếng nói. Chỉ là tuy rằng không có biện pháp lên tiếng nhưng bà ta vẫn nghĩ ra được cách khác. Bà ta dứt khoát nhìn thẳng về phía Cinderella, dùng khẩu hình nói chuyện với cậu: Con sao lại thế này?
Tuy rằng mẹ kế thông minh hơn nhiều so với Antasia, nhưng đáng tiếc đầu óc vẫn không đủ dùng. Dưới tình huống như thế mà bà ta lại không thể nhận rõ được tình cảnh người là dao thớt còn tôi là thịt cá*, vừa mở miệng đã chất vấn.
(*) Người là dao thớt còn tôi là thịt cá: câu thành ngữ có ý ẩn dụ rằng quyền lực của sự sống và cái chết đang nằm trong tay người khác, còn bản thân mình thì đang trong tinh cảnh bị tàn sát.
Cinderella không hề nhìn Antasia mà xoay đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía mẹ kế, tầm mắt quỷ dị đó lập tức khiến cho mẹ kế cảm giác được một trận khủng bố.
"Mẹ kế cảm thấy chuyện này là thế nào?" Ngữ khí của cậu vẫn dịu dàng trước sau như một, nhưng câu từ bên trong lại khiến mẹ kế cảm thấy không rét mà run: "Sao, tôi chỉ muốn thu hồi đồ vật của chính mình, thuận tiện giúp cha báo thù mà thôi."
Mẹ kế lập tức mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn cậu.
"Không sai, tôi đã sớm biết cha là bị mẹ kế bà hại chết." Độ cung nơi khóe miệng Cinderella dần dần mở rộng, nhưng ánh mắt cậu lại chậm rãi đông lại, nhiễm một tầng lạnh lẽo thấu xương: "Chính là ngày đó, mẹ kế bà đang tức giận hổn hển răn dạy Trisi và Antasia, không cẩn thận nói lỡ miệng. Lúc ấy tôi mới biết được, thì ra cha tôi chết như vậy."
Vốn dĩ mẹ kế chính là một người đàn bà tham lam lại không biết thu liễm. Sau khi cùng hai cô con gái tham lam tiêu xài xong di sản mà chồng trước để lại cho mình, mẹ kế vì muốn tiếp tục cuộc sống xa xỉ nên đã nhắm vào người cha sở hữu tài sản phú quý kia của cậu.
Chỉ là thực đáng tiếc, cha cậu cũng không phải một người quá giàu có, cho nên không có cách nào thỏa mãn được sự đòi hỏi của mẹ kế và hai người chị kế. Vì thế mẹ kế ác độc liền nghĩ ra một biện pháp tàn nhẫn. Bà ta hạ độc độc chết cha cậu, sau đó bá chiếm di sản của chồng, hơn nữa còn đem Cinderella từ chủ nhân danh chính ngôn thuận của tòa trang viên, áp bức thành người hầu ở nơi này.
Thậm chí người mẹ kế keo kiệt này của cậu vì muốn giảm bớt chi tiêu để mua hàng xa xỉ, bà ta còn đuổi việc toàn bộ người hầu đang làm việc trong tòa trang viên, đem tất cả công việc nhà giao hết cho Cinderella.
Đáng thương khi đó Cinderella tuổi còn nhỏ, vừa mới mất đi cha, lại bị mẹ kế nô dịch áp bách như vậy, quả thật là đau đớn muốn chết.
Cho nên sau khi biết được chân tướng, trái tim của Cinderella liền hoàn toàn âm u. Lúc ấy, việc cậu tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có báo thù.
Chẳng qua lúc trước tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng lắm, cũng không biết cụ thể phải làm những gì mới có thể vặn ngã người mẹ kế ác độc kia của mình. Chờ đến khi trưởng thành, Cinderella dần dần học được không ít kiến thức, rốt cuộc cũng nghĩ ra kế hoạch trả thù cụ thể.
Cậu dùng nhiều năm ngụy trang vẻ ngoài dịu dàng vô hại, dễ dàng lừa gạt được người mẹ kế giảo hoạt kia, tiếp quản được không ít chuyện mà lúc trước không thể nào tiếp xúc đến.
Ví dụ như, cậu có quyền tùy ý ra vào trang viên, lại ví dụ như, trong tay cậu có không ít tiền dùng để mua đồ đạc này kia.
Mấy thứ này, đủ để khiến cho kế hoạch dần dần thành hình trong đầu Cinderella. Vào một ngày nọ, cậu tìm cớ ra ngoài, cầm tiền đã trộm tích cóp được mua thuốc mê và ách dược.
Mà hiện giờ, chính là thời điểm để báo thù.
Mẹ kế trừng mắt nhìn Cinderella, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dùng khẩu hình hỏi cậu: Trisi đâu?
"A, Trisi à." Cinderella chậm rãi nở nụ cười: "Tôi đem cô ấy sắp xếp ở nơi khác. Suy cho cùng nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn luôn 'chiếu cố' đặc biệt với tôi, mặc kệ thế nào, tôi cũng nên báo đáp cô ấy thật tốt, đúng hay không?"
Mẹ kế gắt gao trừng Cinderella, nếu ánh mắt có thể giết chết người, cậu phỏng chừng đã chết rất nhiều lần.
"Thật buồn cười chính là..." Cinderella vốn dĩ vẫn luôn chăm chú nhìn mẹ kế, lúc này lại xoay tầm mắt, nhìn về phía Antasia: "Sau khi mẹ kế bà nói với Antasia và Trisilia, các cô ấy không những không cảm thấy bà làm sai mà còn kinh ngạc cảm thán, nói bà vậy mà lại có thể thông minh như thế."
"Tâm địa phải ác độc đến cỡ nào mới có thể cảm thấy độc chết người khác, xâm chiếm tài sản của ông ấy là một ý kiến hay! Cô xem, Antasia, nếu tôi cũng nói như vậy chắc cô cũng sẽ không cảm thấy oan uổng đâu đúng không?"
Cinderella nhìn Antasia, chậm rãi, chậm rãi, lộ ra một nụ cười cực kỳ xán lạn với cô ta.
Antasia trừng lớn đôi mắt nhìn nụ cười xán lạn đến quỷ dị của cậu, trong giây lát sụp đổ khóc nấc lên, run run rẩy rẩy cọ sát vào người mẹ mình.
Mẹ kế ghét bỏ liếc mắt hâm dọa Antasia nhát gan, sau đó lại phẫn nộ trừng Cinderella: Thả chúng tôi ra!
"Việc này là không thể nha." Cinderella nghiêng nghiêng đầu, lấy ra con dao găm được lau chùi bóng lưỡng cầm trong tay quơ quơ về phía bà ta: "Tôi còn chưa có báo xong thù đâu, làm sao có thể buông tha cho các người như vậy được?"
"Đừng lo lắng." Nụ cười trên mặt cậu dịu dàng đến mức nào cơ chứ! Giống như là ngày xuân ấm áp, hơi ấm mênh mông chiếu vào trên người, nhưng ánh mắt của cậu lại lạnh lẽo như Bắc cực, đông lạnh khiến người ta run rẩy: "Chờ thêm một chút, nhiều lắm là mười lăm phút, tôi sẽ lập tức thả các người ra, được không?"
Mẹ kế ngơ ngác nhìn chằm chằm con dao găm trong tay cậu, hiện tại mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Mày muốn làm gì! Bà ta ngẩng đầu gắt gao trừng mắt nhìn Cinderella, mở lớn đến mức chỗ sâu nhất trong đôi mắt đều lộ ra cảm giác chột dạ và sợ hãi nồng đậm.
Đừng tới đây!
Cinderella cười tủm tỉm, cố ý chậm rãi bước đến từng bước một, tạo thành một loại tâm lý khiến cho người ta cảm thấy bị chèn ép.
Mẹ! Mẹ ơi! Con sợ hãi! Con rất sợ hãi! Antasia rúc thẳng vào người mẹ kế nằm bên cạnh, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thân mình run rẩy đến chật vật thảm thương.
Nhưng cô ta cảm nhận được người mẹ không gì không làm được kỳ thật cũng không tốt hơn so với mình là bao. Thân thể mẹ kế cũng bắt đầu run lên, đồng tử co chặt cực độ, hoảng sợ nhìn Cinderella càng đi càng gần.
A!!!!
"A..." Antasia nhìn nửa người dưới của mình máu chảy đầm đìa, lại nhìn sang tay áo trống rỗng, đau đến mức gương mặt cũng biến dạng, thậm chí cổ họng vốn dĩ không có âm thanh lại có thể nghẹn ra được một tiếng hét thật to. Sau đó hai mắt cô ta khẽ đảo, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả mẹ kế nằm ở một bên không ai thèm chú ý, cũng đã đau đến cứng đờ ngất đi rồi.
Cinderella cầm lấy cái khăn bên cạnh, một bên tâm tình cực tốt ca hát, một bên lau chùi vết máu trên dao găm.
Cậu lại nhìn thoáng qua vết máu loang lổ trên giường rồi vô cùng vui vẻ nở nụ cười, giống như là một đứa nhỏ vừa thực hiện xong trò đùa dai. Ngay sau đó, cậu xoay người đi ra bên ngoài.
Trisilia, Trisi mà tôi yêu nhất. Kế tiếp, sẽ đến lượt em nha!
A, chỉ cần tưởng tượng đến việc lát nữa cậu rốt cuộc cũng có thể chuyên tâm bắt nạt cô, liền cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt đẹp!