Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, từ ngày chia tay, đãqua bao nhiêu ngày đêm rồi? Chu Thế Hiên không đếm thời gian nữa, với anh mànói, ba năm hay ba ngày đều giống nhau, anh nhớ mong vẫn cùng một người.
Ở trong văn phòng này, thời gian cũng không làm thay đổi gì được nhiều, anh vẫnluyến tiếc người kia, vẫn một lòng muốn theo đuổi tâm hồn người kia trở về.
Chín giờ sáng, Diêu thư ký cầm bản ghi chép báo cáo với anh. “‘Công ty Quảng cáo YNhân’ đã phái người đến tìm hiểu, cũng đã mở cuộc họp với bộphận bán hàng, quyết định từ bộ sáng kiến của họn họ trù tính chế tác, một tuầnsau sẽ đến thuyết minh đề án.”
Chu Thế Hiên lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, dường như nghe được, lại dườngnhư đang ngẩn người, khiến cho Diêu thư ký có phần không biết làm sao, gần đâytổng giám đốc thường có hiện tượng ‘chập mạch’, không chỉ một mình anh cảm thấynhư vậy, rất nhiều quản lý cũng có đồng cảm.
Bên trong lặng yên một lát, Chu Thế Hiên xoay người lại, gật gật đầu với thưký. “Tốt lắm.”
“Như vậy tôi đi trước, giữa trưa có một cuộc họp, mời tổng giám đốc nhớ rõ thamdự.” Diêu thư ký cúi đầu chào một cái rồi mới đi ra ngoài, thấy tầm mắt tổng giámđốc lại chuyển hướng ngoài cửa sổ, có thể lại nhớ người kia, nếu không tại saođặc biệt chỉ định công ty quảng cáo đó?
Sau khi thư ký rời đi, tiếng chuông di động vang lên, lại quấy rầy tâm tư củaChu Thế Hiên, thì ra là mẹ anh gọi tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-da-hoang-tu/2741488/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.