Một tiếng này bao hàm vô hạn phẫn hận và lạnh lùng của hắn. Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Âu Y Tuyết chỉ cao đến vai hắn, mặt lộ vẻ giễu cợt. Tựa hồ muốn nói: cô vĩnh viễn cũng không thoát khỏi bàn tay tôi được!
"Chuyện không liên quan đến anh" Âu Y Tuyết trực giác muốn quay ngược lại, toàn thân lập tức đề phòng.
"A...!" Mạc Dĩ Trạch hì mũi coi thường sự lạnh lùng của cô, hai chân thon dài chậm rãi đi về phía cô, trên mặt đẹp có nụ cười khẽ phóng túng không kềm chế được.
Cảm thấy hơi thở nguy hiểm xông tới mặt, Âu Y Tuyết cực đề phòng: "Không nên tới!" Cô lạnh lùng ngăn lại bước chân của hắn, lui về một bên.
"Thế nào? Cô sợ tôi?" Sắc mặt tái nhợt của cô rơi vào trong mắt hắn, hắn hưởng thụ sự run rẩy của cô, không để lời của cô ở trong mắt.
"Không cần." Âu Y Tuyết gắt gao cắn môi dưới của mình, trong mắt chợt lóe lên bi thương. "Bọn họ đều đang nhìn, anh đừng đi tới" Cô hạ thấp giọng, nhắc nhở.
Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch cười kiểu satan, không úy kỵ lời nói của cô.
Thấy hắn không chút nào dừng bước, Âu Y Tuyết cả kinh, vì vậy tốc độ quay ngược lại càng thêm nhanh.
Ai ngờ, bởi vì tim cô đập nhanh quá độ, vội vàng không kịp chuẩn bị, bị một cái chân đưa ra sau lưng gạt té.
Khi thân thể cô sắp té xuống đất, một bàn tay ấm áp lại đỡ lấy cánh tay cô, nâng cô dậy.
"Em không sao chứ?" Đó là một giọng nói dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-cua-tong-giam-doc-ba-dao/208908/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.