Bóng đêm mê người.
Bữa tiệc của Mạc gia còn chưa kết thúc, Âu Xảo Lệ liền kéo Âu Y Tuyết từ hậu viện của Mạc gia tới biệt thự của mình.
Trên sàn nhà lạnh lẽo, thân thể mảnh mai của Âu Y Tuyết cuộn thành một khối. Giờ phút này, vì đau đớn mà toàn thân cô đã mất đi cảm giác, rơi vào hôn mê. Âu Xảo Lệ vẫn chưa có ý định bỏ qua cho cô, tiện tay cầm lấy bình hoa trên bàn thủy tinh, đem nước trong bình đổ lên người Âu Y Tuyết.
Một cỗ khí lạnh truyền tới tận đáy lòng, Âu Y Tuyết mơ hồ mở hai mắt đang nhắm chặt, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong phòng khách rộng lớn và xa hoa, Âu Y Tuyết thấy mẹ lạnh lùng, cha vô tình, thấy Âu Xảo Lệ đang cầm bình hoa trong tay, cùng với thím Trương đang bất an đứng ở một bên.
Môi Âu Y Tuyết mím chặt.
Toàn thân cô ướt đẫm, không biết lễ phục bị kéo xuống tới hông đã được đổi thành áo ngủ màu đen từ khi nào.
"Nhị tiểu thư". Thím Trương đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Âu Y Tuyết, định tiến lên đỡ cô đứng dậy lại bị một tiếng hét thất thanh làm động tác ấy dừng lại.
"Không được đỡ cô ta!" Âu Xảo Lệ khàn giọng rống to, ngũ quan xinh đẹp hiện lên vẻ dữ tợn không chịu nổi.
"Vậy. . . " thím Trương trố mắt, bà lo lắng nhìn Âu Y Tuyết, lại nhìn Âu Xảo Lệ đang giận dữ, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Tôi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-cua-tong-giam-doc-ba-dao/208898/chuong-18.html