Thời gian như nước trôi, chỉ một nháy mắt, qua mấy tháng nữa, Âu Y Tuyết đã là thiếu nữ mười sáu tuổi.
Sáng sớm, tia nắng ban mai hơi ló ra, mặc dù đã vào tháng tư, nhưng Âu Y Tuyết sợ lạnh vẫn mặc nhiều y phục.
Dậy hơi trễ, nhanh chóng rửa mặt xong, tiện tay cầm một miếng thổ ty (mình cũng không biết đây là thứ gì) cứng ngắc trong tủ lạnh, nhẹ nhàng rời khỏi nhà, cô không chào hỏi vì mọi người không ở nhà.
Sẽ không ai nói với cô: đi đường cẩn thận.
Bởi vì, cô chỉ là cô gái bị thượng đế vứt bỏ mà thôi.
Đi được nửa đường, Âu Y Tuyết thấy một chiếc Rolls-Royce chạy qua bên cạnh mình, cô dừng bước, sau khi chờ nó rời đi, cô mới bước tiếp.
Cô biết, người ngồi trên xe là chị gái mình, Âu Xảo Lệ cùng chú Lý, tài xế . Mỗi lần chị rời giường luôn có người gọi. Khi cô gần đến trường mới thấy xe chở chị đi qua.
Cô thừa nhận, mình đối với tất cả mọi chuyện đã không còn nhạy cảm, dù sao, cô cũng không phải là cô gái nhỏ mười tuổi nữa rồi.
Bước từ từ, chuyển thành bước nhỏ, đi thẳng tới trường học. Đã bắt đầu tiết thứ nhất.
Nghiêm túc chăm chỉ làm bài, hết nửa ngày, vừa đúng lúc ăn cơm trưa.
Từ xa, Âu Y Tuyết đã nghe thấy người bạn tốt đang gọi mình: "Tiểu Tuyết Tuyết !". Bởi vì tên của hai người đều có chữ Tuyết, cho nên Tiểu Tuyết xưng hô như vậy.
Thanh âm của Tiểu Tuyết rất ngọt, dáng dấp của cô rất đáng yêu, gương mặt mập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-cua-tong-giam-doc-ba-dao/208887/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.