Trong phòng khách to như thế, cũng vì lời nói Lý Dao Viên mang thêm nồng đậm hàm xúc làm không khí trong phòng khách kém hơn. Nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy sắc mặt thím Trương và Âu Thiên tương đối kém, những người còn lại vẻ mặt kinh ngạc đồng thời xen lẫn rung động.
Thái độ của Âu Thiên làm hai mắt của Lý Dao Viện đỏ lên, bà lấy tầm mắt gắt gao nhìn Âu Y Tuyết sau đó dời đến Âu Thiên nói tiếp “Anh đừng tưởng tôi không biết tâm tư của anh, thái độ của anh đối với tiểu tiện nhân này kém như vậy cũng vì không để cho tôi nghi ngờ, hừ! Nhiều năm qua tôi đều nhìn thấy!”
Hắn cho là bà ngu ngốc như thế sao?! Không biết trong lòng vẫn còn yêu con đàn bà đê tiện đó sao!?
Lúc đầu đồng ý với hắn mang Âu Y Tuyết về nuôi vì bà biết nó cũng không thay đổi được chuyện gì, vì muốn hắn cho là mình dịu dàng thiện lương, bà nhẫn nhịn tôn trọng ý kiến của hắn, nhưng việc đời không đoán trước! Trong lúc bà cho là mình nắm cả cuộc đời hắn trong tay, lại không nghĩ rằng. . . . .
“Đủ rồi!”
Âu Thiên thét một câu thật lớn, cặp mắt đen nhánh như màn đêm gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt dữ tợn của Lý Dao Viện, sắc mặt Âu Thiên xanh mét.
Lửa giận trong lòng cuồn cuộn, nhưng cho dù hắn giận dữ, hắn nổ lực khắc chế tâm tình của mình “Không cần nói những việc này trước mặt bọn họ!” Hắn lạnh lùng phân phó Lý Dao Viện.
Nhưng Lý Dao Viên đã tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-cua-tong-giam-doc-ba-dao/1236157/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.