"Khi nãy cô bị ngất xỉu, tôi phải đưa cô đến đây tạm, chỗ này là nhà tôi” Giống như là muốn cô có thể hiểu rõ những gì đang xảy ra mà không phải nhiều lời, Âu Y Tuyết còn chưa kịp hỏi, Bạch Tuấn Ngạn đã kể ra hết mọi chuyện, tổng kết lại giúp cô.
Nghe vậy, Âu Y Tuyết cảm thấy thật xấu hổ, cô cười xin lỗi, thật lòng nói: “Cám ơn”
“Không sao, cô không cần ngại” Bạch Tuấn Ngạn tỏ ra không sao cả, lại cẩn thận cúi xuống đỡ cô ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường nói: “Cơm đã chuẩn bị xong, cô muốn ngồi lại trong phòng ăn hay là ra phòng khách?” Nói xong, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thẳng dài của cô, trên mặt là nụ cười lúm đồng tiền dịu dàng.
Cảm giác ấm áp bao lấy hai người, trông giống như một đôi yêu nhau từ rất lâu, không có bất kỳ ngăn cách.
Âu Y Tuyết vừa định trả lời câu hỏi của anh, đột nhiên trong đầu nhớ đến hình ảnh ác ma kia, trong lòng sợ hãi, khuôn mặt nháy mắt không còn giọt máu.
Bạch Tuấn Ngạn cẩn thận giống như nhận ra sự thay đổi của cô, hắn quan tâm hỏi cô: “Cô có sao không? Có chỗ nào khó chịu không?” Lại muốn đưa tay qua sờ trán cô.
Nhưng Âu Y Tuyết lại giống như vô tình tránh khỏi cánh tay của bạch Tuấn Ngạn đang đưa ra..
“Không có gì, chỉ là … tôi chợt nhớ ra mình còn có việc. Hôm nay rất cảm ơn anh, tôi phải đi” Cô đẩy ra chăn đang đắp trên người mình, không nói gì liền đứng lên, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-cua-tong-giam-doc-ba-dao/1236135/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.