Sau khi ba người Quý Đằng Viễn, Âu Y Tuyết, Trần Di đi không bao lâu, một người phụ nữ thân thể mảnh khảnh, diện mạo tinh xảo động lòng người đi tới bên người Lam Vũ Thần.
"Thần. . .". Người phụ nữ ấy ôn nhu kêu ông.
Nghe vậy, Lam Vũ Thần quay đầu lại, khi thấy diện mạo của người tới, nụ cười ưu nhã trên mặt lập tức ngưng lại, nhưng ông phản ứng kịp, lúc này mới nở một nụ cười có lúm đồng tiền.
"Em. . . Em. . . ". Lam Vũ Thần khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt, trong giọng nói lộ rõ sự vui mừng cùng kinh ngạc: “Ling, sao em. . ."
Thấy ông phản ứng như vậy, cô chỉ nhướn lông mày, nhàn nhạt cười. Nụ cười mặc dù đạm mạc, nhưng lại mê người khiến Lam Vũ Thần nhìn không chớp mắt.
"Sao vậy? Không hoan nghênh em tới đây sao?". Cô gái hỏi ngược lại, trong đôi mắt đẹp tràn ngập hứng thú.
"Đâu có". Nghe vậy, Lam Vũ Thần lập tức giải thích: "Sao anh lại không hoan nghênh em tới! Chẳng qua là. . . Anh rất kinh ngạc khi thấy em xuất hiện ở đây. . .". Lam Vũ Thần nhớ, cô không tham gia những hoạt động công chúng, cho nên, mặc dù mời cô nhưng không dám ôm hi vọng, vậy mà cô lại cho ông sự bất ngờ như vậy, thật sự. . .
Nghe Lam Vũ Thần giải thích, nụ cười trên khóe miệng cô càng sâu hơn, theo thói quen, cô hơi mím môi, tiếp đó trấn an: “Không sao, em chỉ nói giỡn một chút thôi!"
Cô vừa dứt lời, Lam Vũ Thần mới thở phào nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-cua-tong-giam-doc-ba-dao/1236114/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.