Trong một ngôi nhà đổ nát….. Cách xa thành phố xầm uất, bỏ lại ánh sáng rực rỡ, nơi này lại có vẻ đặc biệt cũ kĩ. Trên cửa sổ dán đầy những mảnh báo đã rách nát, vách tường loang lỗ màu sơn, nền đất đã phủ một lớp bụi thật dày, mạng nhện thì giăng đầy. Một người mặc y phục màu đen có đính hiệu Chanel, mang đôi giày Gucci khoảng 5 phân chán ghét mà đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có tức giận. Mà người này cũng không phải ai khác, chính là Âu Xảo Lệ ! Bộ áo đầm bị xé nát thành mấy mảnh vụn kia không ngừng bồi hồi trong đầu của cô, chỉ cần nghĩ tới chuyện xảy ra giữa nó và Trạch, thì cô liền thấy rất hận! Hận không thể giết con tiện nhân kia ! Ngay tại lúc cô ta đang nghiến răng nghiến lợi thề không bỏ qua cho Âu Y Tuyết thì phía sau lại truyền đến tiếng vang. “Tiểu thư, chúng tôi mang người đến .” Nghe vậy Âu Xảo Lệ bỗng dưng ngẩn ra, lập tức quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh. Đã thấy hai người đàn ông diện mạo lạnh nhạt dáng người to lớn đang đứng ở cánh cửa cách cô không xa, mà trong đó có một người đang ôm Âu Y Tuyết đã bất tỉnh. Nhìn thấy Âu Y Tuyết, Âu Xảo Lệ có cảm Giác muốn chạy tới xé nát cô ra ! Nhưng trong lòng cô ta có một ý tưởng ngăn lại hành động của mình. Dần dần áp chế cơn giận trong lòng, giọng nói Âu Xảo Lệ bình tĩnh mà lạnh lùng : “Phát hiện nó ở nơi nào ?” Ngay sau khi cô ta phát hiện mối quan hệ của Trạch và Âu Y Tuyết, cô ta liền quyết định khiến Âu Y Tuyết thật đẹp mặt. “Ở trong quầy điện thoại công cộng bên cạnh một cửa hàng sách báo trên đường.” Một người đàn ông trong nhóm trả lời, giọng nói trầm ổn vô và cung kính. “Điện thoại ?” Muốn gọi cho ai ? Âu Xảo Lệ nghiền ngẫm hai chữ này, nhíu mày, nhìn Âu Y Tuyết bất tỉnh, lửa giận trong lòng Âu Xảo Lệ lại thiêu đốt Không rãnh rỗi xác nhận cô gọi điện cho ai, Âu Xảo Lệ lại tiếp tục lạnh lùng hỏi : “Dọc đường đi, có ai phát hiện ?” Đó mới là điều trong lòng cô ta quan tâm nhất, tuy rằng lúc này không sao nhưng vì miễn trừ hậu quả, cô ta vẫn không thể không xác nhận lại. “Không có.” Người đàn ông vừa trả lời Âu Xảo Lệ lại lên tiếng trả lời. “Tốt lắm !” Nghe tiếng trả lời chắc chắn của người đàn ông, trong lòng Âu Xảo Lệ nhẹ xuống, lập tức ra lệnh cho hai người đàn ông: “Cởi hết quần áo của nó ra !” Vừa nói trong đôi mắt đẹp lại dấy lên sự tàn ác xấu xa. Trên khuôn mặt hai người đàn ông đều hiện lên vẻ không rõ, nhìn vào Âu Xảo Lệ : “này…” Ai ngờ, Âu Xảo Lệ cũng không để sự ngạc nhiên của họ trong mắt, mà lại tiếp tục nói : “Tôi bảo các người làm gì, các người chỉ cần nghe theo là được, không cần chần chừ !” Trong giọng nói của Âu Xảo Lệ chỉ có tức giận, cực kỳ ngang ngược. “Chúng tôi không làm trái pháp luật.” Thấy thái độ cô ta nóng nảy như thế, một người trong đó nói. Tuy rằng bọn hắn là người công ty đòi nợ, nhưng sẽ không làm chuyện tàn nhẫn. “Hừ!” Nghe vậy, Âu Xảo Lệ chỉ cười khinh bỉ, lập tức hung hăng lấy ra một xấp tiền có giá một trăm ngàn từ trong túi hermes để trước mặt hai người, nói : “đủ chưa ?” không phải chỉ muốn tiền ?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]