Không khí tĩnh mịch đan xen bi thương vây quanh thế giới của hai người.
Cô khóc nức nở không tiếng động, khiến lòng hắn nếm ngũ vị cay đắng, đó là một cảm giác phức tạp khó nói được, có chút đau lòng, có chút thương tiếc, lại có chút gì đó khác thường. . .
Vài lần cảm thấy trong ngực có chút nhói đau, khiến hắn khó chịu nhíu mày.
Rốt cuộc, hắn không nhịn được cảm giác khác thường này, quyết định rời đi. . .
. . .
Khi Âu Y Tuyết phát hiện trong phòng không còn bóng dáng của Mạc Dĩ Trạch, cô lập tức lau khô nước mắt trốn ra.
Không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc chế giễu của mọi người dọc đường đi, Âu Y Tuyết với một thân khoác áo choàng tắm vội vã rời khỏi khu nghỉ ngơi của học sinh trường Y Tư Lai Đốn.
Gương mặt thuần khiết xinh đẹp quá mức trắng bệch, phía dưới hốc mắt hồng hồng, là môi anh đào đỏ tươi mím chặt sít sao.
Đứng ở ngoài cửa phòng của mình, Âu Y Tuyết cắn chặt hàm răng, ở trong lòng không ngừng tự nói với mình nhất định phải kiên cường.
Đợi đến lúc cảm thấy không sai biệt lắm, cô mới chậm rãi giơ tay cứng ngắc, nắm lấy tay cầm cửa.
Nào biết, như có cảm ứng cửa phòng tự mở ra.
Âu Y Tuyết còn chưa kịp phản ứng, một đôi đôi chân ngọc mang giày cao gót năm phân đã xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Tầm mắt theo hai bắp chân trắng nõn đi lên, Âu Y Tuyết gặp người mà giờ phút này cô không muốn gặp nhất —— Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-cua-tong-giam-doc-ba-dao/1236081/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.