Mạc Dĩ Trạch làm sao cũng không ngờ, chỉ trong 30 phút thời gian ngắn ngủn, phòng của hắn lại có thêm một người.
Nhìn hai bóng dáng ôm nhau trong phòng ngủ, ngón tay thon dài của hắn co rút thành quyền, môi mỏng mím chặt, hơi thở âm lãnh vòng quanh hắn, làm hắn giống như tượng đá, làm người ta giận sôi.
Cơ hồ không có suy tư, hắn liền đá văng cửa ra.
"Rầm!" một tiếng vang thật lớn, Âu Y Tuyết và Quý Đằng Viễn không hề chuẩn bị tâm tư bị kinh sợ. Hai người nghe tiếng nhìn lại, lại thấy Mạc Dĩ Trạch chạy tới trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy hắn, tim của Âu Y Tuyết lộp bộp rơi thẳng vào đáy cốc, sắc mặt đỏ thắm lập tức lại trắng xanh; mà Quý Đằng Viễn lại lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạc Dĩ Trạch đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ngủ, mở miệng.
"Sao anh ở đây?" Quý Đằng Viễn ôm lấy Âu Y Tuyết, hỏi.
Ai ngờ, Mạc Dĩ Trạch cũng không có nhìn thẳng anh. Ánh mắt thâm thúy mà nguy hiểm chăm chú nhìn chằm chằm cánh tay đang vịn Âu Y Tuyết của Quý Đằng Viễn, lời nói từ môi lạnh như băng của hắn tràn ra: "Buông cô ấy ra!"
Nghe vậy, Quý Đằng Viễn sửng sốt, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Thấy anh không có ý muốn buông tay ra, Mạc Dĩ Trạch liền vứt ngay canh gừng mà mình đặc biệt ra ngoài mua cho Âu Y Tuyết, ngay sau đó đi tới bên cạnh giường, nắm lên cổ áo Quý Đằng Viễn.
Quý Đằng Viễn không hề chuẩn bị tâm tư, bị buộc cách xa Âu Y Tuyết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-cua-tong-giam-doc-ba-dao/1236077/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.